"Đạo hữu, hãy nghe tôi một chút.
Lão tổ Bí Ngân khổ công tu luyện hàng nghìn năm nay không dễ dàng gì, mong cậu hãy tha cho lão một mạng.
Còn về việc bồi thường thì có thể từ từ bàn sau".
Chính Nguyên Thượng Nhân nói.
"Chúng tôi đều là Chân Quân của bán đảo phía Bắc, cần gì phải đánh đánh giết giết", Thanh Sương Tiên Tử gật đầu.
"Đúng vậy!", Tà Kiếm Quỷ tán đồng.
"Có thể đạo hữu không biết, huyết mạch của lão tổ Bí Ngân ít nhiều có quan hệ với vương tộc Nam Ly.
Nếu để Nam Ly Vương biết được cậu giết họ hàng xa của mình thì e là sẽ không được vui đâu".
Bắc Minh Tiên Ông cười híp mắt, nói.
Vừa dứt lời, bầu không khí liền lặng như tờ.
Danh tiếng của Nam Ly Vương trên quần đảo Nam Ngọc này tựa như thần vậy, mọi người không thể ngờ lão tổ Bí Ngân lại là họ hàng xa với Nam Ly Vương.
Đối mặt với thế lực như thế này, ngay cả Hoa Thiên Lăng cũng dao động.
Các trưởng lão của Linh Miếu cũng đưa mắt nhìn nhau.
Nếu không phải mọi người không thân quen với Diệp Thành thì e là đã có người khuyên nhủ rồi.
"Đúng vậy, mẹ tôi là em họ bà con xa với Nam Ly Vương.
Nếu giết tôi thì Nam Ly Vương sẽ không tha cho cậu đâu.
Đến lúc đó Nam Ly Vương nổi giận thì e là cả Hoa tộc sẽ bị hủy diệt đấy".
Lão tổ Bí Ngân liên tục kêu gào.
"Thả lão tổ Bí Ngân ra thì chuyện này coi như xong.
Bổn tọa có thể bảo đảm rằng sau này tộc Bí Ngân sẽ không xâm phạm Hoa tộc nữa".
Đảo chủ của bán đảo phía Bắc - Thương Lam Tinh với ống tay áo bay bay cuối cùng cũng nói.
Ông ta nói vô cùng dứt khoát.
Những vị Chân Quân xung quanh cũng khẽ gật đầu, thể hiện đồng ý.
Thế lực có địa vị cao nhất, thực lực mạnh nhất trong cả bán đảo phía Bắc không phải dị tộc, cũng không phải môn phái là là châu phủ Bắc Bán Đảo.
Là châu chủ của một châu, sức mạnh của Thương Lam Tinh có thể trấn áp cả một bán đảo là do ông ta có một viên Kim Đan trung phẩm.
Bất chợt, ánh mắt của tất cả mọi người đều dồn vào Diệp Thành, yên lặng đợi sự lựa chọn của Chân Quân vừa mới lên cấp này.
"Nếu tôi không thả thì sao?"
Diệp Thành ngẩng đầu lên, khẽ cười lạnh.
"Vậy thì cậu đang khiêu chiến trật tự vốn có của bán đảo phía Bắc chúng tôi, khiêu chiến các cường giả trên bán đảo chúng tôi.
Bổn tọa là châu chủ, vốn nên duy trì công bằng.
Nhưng nếu kẻ dưới không chịu nghe thì bản tọa cũng không thể ra tay cưỡng ép can thiệp vào chuyện của họ".
Thương Lam Tinh thở một hơi thật dài, mà đám người Tà Kiếm Quỷ đã hiểu ngầm, lặng lẽ bao vây từ khắp các phía.
Họ không nhất định phải giết Diệp Thành, nhưng phải đánh tan sự kiêu ngạo của anh và cứu lão tổ Bí Ngân.
Nếu không sau này Hoa tộc sẽ không còn ai có thể trị được nữa.
Đây là điều mà các thế lực lớn của bán đảo phía Bắc không muốn nhìn thấy.
Đối mặt với sự bắt tay của năm vị Chân Quân, cả thành Nam Hoa im lìm như chết, tất cả các trưởng lão sắc mặt trắng bệch, ngay cả Tiêu Thanh Vũ mặt cũng xám xịt.
"Chân Quân, bỏ đi thôi".
Mãi hồi lâu, Hoa Thiên Lăng thở dài một tiếng, từ từ nói.
"Đúng vậy, Chân Quân, tha cho lão tổ Bí Ngân đi.
Vì một kẻ khốn nạn như lão mà bỏ cả mạng mình thì không đáng".
Lúc này Hoa Lộng Ngọc nào còn sự lạnh lùng cao quý ngày xưa.
Nếu sau lưng cô ta có cái đuôi thì không chừng giờ nó đã vẫy lên rồi.
"Anh..."
Cuối cùng, ngay cả Dao Nhi cũng không nhịn được mà gọi anh.
Diệp Thành quay đầu thì vừa hay nhìn thấy ánh mắt lo lắng của Dao Nhi.
Anh lướt nhìn một vòng, tất cả mọi người đều nhìn anh với ánh mắt nặng nề.
Giết lão tổ Bí Ngân, Diệp Thành có bản lĩnh cao cường có lẽ có thể một kình trốn chạy, nhưng Nam Ly Vương giáng tội xuống thì e là cả Hoa tộc sẽ bị hủy diệt.
Đối mặt với sự ép buộc của một trăm nghìn người và bao nhiêu Chân Quân, anh đột nhiên mỉm cười rồi nói:
"Dao Nhi, trong thế giới này có rất nhiều người bỉ ổi vô liêm sỉ.
Họ lấy danh nghĩa của chính nghĩa để can thiệp vào chuyện của người khác một cách quang minh chính đại.
Đối với những kẻ này, trực tiếp đạp một cái nghiền nát là được, không cần phải quan tâm chúng nói những gì, bởi vì chúng chỉ là một lũ tép riu mà thôi".
Năm Chân Quân nghe vậy thì mặt tối sầm xuống.
Diệp Thành hiển nhiên là đang ngấm ngầm châm chọc họ.
Đôi mắt Thương Lam Tinh xẹt qua sự không vui.
Nhưng ngay sau đó sự không vui trong mắt họ đã biến thành tức giận.
Diệp Thành bóp mạnh viên Kim