“Được lắm, được lắm!”
Thương Lam Tinh siết chặt tay lại, liên tục nói ra mấy chữ này.
Hai hàng lông mày của ông ta đỏ rực như lửa, hai mắt như có lửa giận phun trào, mái tóc dài dựng ngược, vô cùng phẫn nộ.
Diệp Thành ở trước mặt ông ta giết Thanh Sương, chém Yêu Chủ, giẫm lên Bắc Minh, việc đó như ba cái tát cực mạnh đánh thẳng vào mặt ông ta, hơn nữa còn liên tục tát vào hai bên mặt, làm cho Thương Lam Tinh cảm thấy tất cả tôn nghiêm của đảo chủ đều bị Diệp Thành giẫm lên rồi sau đó liên tục chà đạp không thương tiếc.
“Uỳnh!”
Thương Lam Tinh nhịn không được tiến lên một bước, ngọn lửa màu xanh bốc lên ngùn ngụt quanh người, hai mắt trừng lên bắn ra từng tia sáng lạnh lẽo.
“Sao thế, muốn ra tay à?”
Diệp Thành để hai tay sau lưng, bình tĩnh nhìn về phía ông ta.
Nếu là nửa ngày trước anh nói ra lời này, mọi người sẽ cảm thấy Diệp Thành điên rồi.
Nhưng bây giờ cho dù là những người ở bên cạnh cũng không thể không thừa nhận, Diệp Thành hoàn toàn có thể chiến đấu với Thương Lam Tinh.
Vô số người nín thở chờ đợi, một bên là cường giả mạnh nhất cả Bắc bán đảo Thương Lam Tinh, một bên là cường giả tung hoành vô địch liên tục chém Chân Quân - Diệp Thành, trận chiến của hai người nhất định vô cùng gay cấn và hấp dẫn, chấn động toàn thế giới.
Thương Lam Tinh đứng đó siết chặt tay lại, tia sáng sắc lạnh trong mắt liên tục hiện ra rồi tắt đi, cuối cùng xoay người rời đi: “Tên nhóc Hoa tộc, cậu quá lỗ mãng, nhất định sẽ phải nhận trái đắng, lần sau gặp lại bổn tọa nhất định sẽ không nương tay nữa đâu!”
Tất cả mọi người đều sững sờ nhìn Thương Lam Tinh hóa thành một ánh lửa bùng cháy, bay thẳng lên trời rời từ từ biến mất ở phía xa.
Đợi Thương Lam Tinh đi được một lúc lâu, bọn họ mới giật mình phản ứng lại, vị đảo chủ Bắc bán đảo này lại không chiến mà chạy mất rồi?
Mọi người của Hoa tộc ngẩn người một lúc, sau đó từng âm thanh reo hò mừng rỡ liên tục vang lên, tiếng reo hò càng ngày càng to như làm cảm động cả trời đất, truyền đi cả mấy trăm dặm xung quanh.
Trong tiếng hò reo, vô số chiến binh tộc Bí Ngân mặt xám như tro tàn.
Nhiều người đang xem chiến trong lòng có mưu tính xấu xa đều sợ hãi đến run rẩy cả người.
“Chúng ta thắng rồi.
Đại trưởng lão, chúng ta thắng rồi!”
Rất nhiều trưởng lão của Linh Miếu đều vui mừng đến nỗi nhảy cẫng lên.
“Đúng thế, chúng ta thắng rồi”.
Hoa Thiên Lăng liên tục lặp lại câu này, đôi tay già nua không tự chủ được mà run rẩy, Hoa Thiên Lăng ngẩng đầu lên, nước mắt không tự chủ mà chảy ra: “Tổ tiên trên trời có linh, Hoa tộc chúng ta cuối cùng cũng… thắng rồi!”
Diệp Thành vừa chạm chân xuống đất thì đã bị một bóng dáng màu xanh ngọc lao tới ôm chầm lấy, ngay sau đó, vô số các cường giả của Hoa tộc đều mừng rỡ vây quanh hai người.
Hôm nay là ngày vui nhất của Hoa tộc trong mấy ngàn năm qua!
Hoa tộc sống lay lắt ở quần dảo Nam Ngọc trong mấy ngàn năm qua, cuối cùng cũng chờ đợi được đến lúc này, mọi người không phải cúi đầu nhịn nhục nữa mà có thể hiên ngang ngẩng đầu nhìn thế giới.
Trước thủy kính, vật dùng để theo dõi hình ảnh cách xa cả ngàn dặm, các lãnh đạo cao cấp của thủ phủ bán đảo phía Bắc khi nhìn thấy trận chiến này đều im lặng thẫn thờ, đặc biệt là hình ảnh Thương Lam Tinh rút lui khiến cho mặt của bọn họ đỏ bừng lên vì xấu hổ.
“Từ hôm nay trở đi, sợ rằng ở cả bán đảo phía Bắc rộng lớn này không còn ai có thể đánh lại cậu ta được nữa”.
Một lúc lâu sau mới có người cười khổ nói ra.
Mọi người đều lặng như tờ, bao gồm cả thiếu đảo chủ Tô Nặc, sắc mặt mọi người tái nhợt….
Tin tức truyền ra làm cho cả quần đảo Nam Ngọc đều vô cùng chấn động!
Không gian bên trong quần đảo Nam Ngọc do linh khí phục hồi và có sự phát triển của các tông môn thượng cổ, thực tế còn lớn hơn rất nhiều so với vẻ bên ngoài, năm khu vực lớn là đông, tây, nam, bắc và trung tâm, mỗi khu vực đều có thể so sánh được với đảo Hải Nam.
Có vô số chủng tộc, vô số người dân và vô số tông môn gia tộc lớn tồn tại.
Nhưng đứng trên tất cả không thể nghi ngờ chính là vương tộc Nam Ly và các tông môn lớn.
Các thế lực này là những kẻ đầu sỏ chân chính ở quần đảo Nam Ngọc, trừ vương tộc Nam Ly cao quý ra, không ai có thể ở vị trí ngang