“Đừng!”
Minh Vương sau lưng Diệp Thành há to miệng, nhẹ nhàng hút một cái.
Lần này mới chân chính là ca voi hút nước, linh khí trăm dặm lập tức như yến về tổ, bay vào trong miệng Diệp Thành, sau đó tạo thành một lốc xoáy lớn, khi Diệu Nhật Chân Quân vừa chạy ra được mười dặm là đã bị lốc xoáy này lôi về, cùng cùng lão ta tuyệt vọng, bị thần tướng Minh Vương nuốt chửng.
“Ken két… hương vị của Kim Đan không tệ!”
Minh Vương nhai vài cái, cắn nát Kim Đan, nuốt vào bụng rồi hài lòng nở nụ cười, biến mất khỏi không gian.
Mọi người thấy cảnh này đều như bị hóa đá.
Vài Chân Quân Xuất Khiếu sợ tới mức bay mất hồn vía, chỉ hận không thể chui vào trong đất chạy trốn.
Không nói tới ba đội hộ vệ vương đinh bị san bằng dễ dàng như thế, chỉ nói việc Kim Đan được cho là thứ tồn tại mãi mãi, vô cùng cứng rắn, dù là dùng linh bảo bổ hay chém thì cũng không thể bổ ra.
Nếu không hóa Anh, chỉ có cường giả cấp cao mới có thể tổn hại Kim Đan.
Vì thế đa số Kim Đan đều không thể bị chém mà lại bị đè nát.
Nhưng Minh Vương sau lưng Diệp Thành lại chỉ há miệng, hút Kim Đan như đang nhai kẹo, điều này có thể không làm người ta sợ sao?
Diệp Thành liên tục túm lấy vài Kim Đan, đút cho ảo ảnh Minh Vương ăn, sau đó ánh mắt nhìn chằm chằm vào một chỗ trong hư không: “Ở đó coi đánh nhau lâu vậy, sao giờ muốn chạy? Chẳng lẽ đi mật báo cho chủ nhân?”
Mọi người đang ngạc nhiên thì một âm thanh vang lên.
Một kẻ đồ đen che mặt tự dưng xuất hiện, sau đó biến thành một bóng dáng chui xuống đất, muốn chạy thục mạng.
“Là Mị Ảnh, nghe nói đội hộ vệ này - Ảnh Tử rất lợi hại, chẳng những giỏi ám sát mà thực lực đủ để đấu với cao thủ Xuất Khiếu trung kỳ!”
Có người nhận ra thì hét lớn.
Nhưng một sát thủ sao có thể trốn khỏi mắt Diệp Thành?
“Quay lại!”
Diệp Thành nhẹ nhàng giậm chân một cái, trăm dặm chung quanh đều đứng yên.
Mị Ảnh dừng giữa không trung.
Họ cảm thấy không khi chung quanh như cô đọng lại, biến thành biển sâu