Vừa dứt lời, Tiết Bách Hợp liền thấy không ổn. Giờ tất cả mọi thứ mà cô ta có đều là do Diệp Thành cho, giờ nếu ngả bài, ngộ nhỡ chọc giận anh thì chẳng phải cô ta sẽ trắng tay sao?
Vậy không được, cô ta còn chưa chăm sóc tốt cho mẹ mà. Khó khăn lắm mới có thể đưa mẹ rời khỏi căn nhà cũ nát kia, chẳng lẽ mới đó đã phải chuyển ra rồi sao?
Diệp Thành vẫn rất lạnh nhạt, anh nói: "Sau này cô sẽ biết lý do thôi, nhưng cô có thể yên tâm là tôi quan tâm cô không phải vì tôi thích cô, cô cũng không cần phải lo lắng sẽ mất đi những thứ bây giờ mình đang có".
"Cho dù cho cô cả công ty này thì cũng chỉ là việc nhỏ với tôi mà thôi. Bây giờ, việc cô cần làm là sống yên ổn trong tầm mắt của tôi".
Mặt Tiết Bách Hợp thoắt đỏ thoắt trắng, đột nhiên cô ta cắn chặt răng nói: "Anh, anh là người do bố tôi phái đến để bảo vệ tôi đúng không! Người đàn ông khốn kiếp đó, năm đó ông ta vứt bỏ hai mẹ con tôi không thèm đoái hoài, giờ lại còn giả vờ giả vịt phái anh đến "chăm sóc" cho chúng tôi!"
"Cút về đi! Bảo với lão già đó tôi không cần ông ta! Hai mẹ con chúng tôi sống rất tốt!"
Diệp Thành nhíu mày, lạnh lùng quát: "Im mồm!"
Chỉ hai chữ ngắn gọn đã khiến Tiết Bách Hợp phải ngoan ngoãn im miệng. Diệp Thành bá đạo tới nỗi ngay cả ông lớn của Giang Thành - Thẩm Thiên Minh cũng không thể chống đỡ nổi, huống chi là một Tiết Bách Hợp nhỏ bé?
"Đầu tiên, bố cô thế nào không liên quan đến tôi, ông ta không có tư cách ra lệnh cho tôi. Thứ hai, nếu không có tôi thì bây giờ cô đã trở thành đồ chơi của Trần Phong rồi, thế mà cô còn dám mặt dày nói cô có thể sống tốt sao?"
"Đừng có nói đùa nữa! Kẻ yếu thì nên có thái độ của kẻ yếu cho tôi. Nếu cô dám coi thường tất cả mọi thứ mà tôi cho cô thì lập tức rời đi là được!"
Anh nói một tràng khiến Tiết Bách Hợp khóc như mưa nhưng Diệp Thành thì chẳng hề quan tâm. Ở Tu Chân giới, cá lớn nuốt cá bé, cô ta là kẻ yếu mà không có tính tự giác nào thì sớm muộn thì cũng sẽ bị nuốt chửng không còn cả xương.
Mãi hồi lâu, cô ta mới ngừng khóc, đi đến trước mặt Diệp Thành cung kính cúi người rồi nói: "Anh Diệp, xin lỗi, vừa nãy tôi đã thất lễ, tôi sẽ làm theo mọi ý kiến của anh".
Diệp Thành nhíu mày: "Cô không cần phải như vậy. Cô chỉ cần làm việc mà cô muốn, tôi cũng chỉ cần bảo đảm sự an toàn của cô là được. Khi nào hoàn thành nhiệm vụ thì chúng ta không ai nợ ai, ai đi đường nấy".
"Được".
Tiết Bách Hợp cắn môi đồng ý. Mãi khi Diệp Thành đi ra khỏi văn phòng, cô ta mới ôm mặt khóc nức nở.
Anh, anh là mối tình đầu của cô ta mà. Vốn cô ta nghĩ cho dù bị bao nuôi cũng không sao cả, cho dù là thân phận tình nhân cũng chẳng sao, chỉ cần có anh che mưa chắn gió thì đó cũng là hạnh phúc.
Nhưng sự thật vô cùng tàn nhẫn, người đàn ông này chưa bao giờ để cô ta vào mắt. Tình yêu và thiện cảm mơ hồ của cô ta còn chưa đơm hoa kết trái đã bị một chậu nước lạnh xối thẳng vào dập tắt!
Cô ta lấy hai tay che mặt, ngồi bệt xuống ghế trưởng phòng khóc lóc đau đớn...
Cuối cùng, hai người vẫn lên máy bay tới Lương Châu, nhưng lần này có tới ba người đi. Tiết Bách Hợp không hề từ chối, hoặc có lẽ là không thể nào từ chối việc Diệp Thành đi theo nên đã gọi thêm một nhân viên đi công tác cùng.
Đây là sự phản kháng trong im lặng của cô ta. Cô ta thử khiêu khích Diệp Thành, cho dù anh nổi giận cũng được, ít nhất cũng có thể chứng minh được ít nhất cô ta cũng có một chút chỗ đứng trong lòng anh. Nhưng đáng tiếc rằng suốt cả chuyến đi Diệp Thành vẫn vô cùng lạnh nhạt.
Vì người mà Tiết Bách Hợp gọi theo cùng, trùng hợp thế nào mà lại là Trương Nhân.
Tất nhiên cũng không phải là trùng hợp. Là người không ở phe hai bố con