Đến cuối, Diệp Thành nhẹ nhàng giậm chân một cái.
Linh khí vạn trượng xung quanh đều ngưng tụ thành một tấm sắt, những người đang xem cuộc chiến và Nam Ly Vương đều ở bên trong, không gian đọng lại như
Ngay sau đó, họ thấy giơ một ngón tay, nhẹ nhàng gõ một cái.
“Bùm…”
Một ngón tay này đã vượt qua không gian và thời gian, vượt lên sinh mệnh.
Gần như ngay lúc anh vừa giơ ngón tay là nó cũng đã vượt qua mấy chục nghìn mét, điểm vào giữa trán Nam Ly Vương.
Nam Ly Vương sững sờ, sau đó toàn thân, thêm cả kiếm thể và kiếm nguyên đáng sợ trong người ông ta đều nổ tung, biến thành một màn sương máu, tiêu tan trong trời đất.
Còn đây là đại thần thông cuối cùng của thân thể Hải Hoàng Ngọc Lưu Ly, vượt qua thời gian và là thần thuật cao nhất – Hải Hoàng Huyễn Điệt Chỉ!
Một bước ngưng đọng hư không, một ngón tay giết Nam Ly Vương.
Hời hợt, không mang theo chút vướng bận nào, chỉ như lấy đồ trong túi.
Giờ phút này, trên trời dưới đất, hoàn toàn yên tĩnh.
Vạn người kinh sợ!
Nam Ly Vương xưng hùng quần đảo Nam Ngọc đã chết?
Những người đứng xem đều không thể tin nổi, dù là các chưởng môn danh môn chính tông hay tộc trưởng các thể gia lớn, họ đều mang biểu cảm kinh ngạc.
Nam Ly Vương thi triển “Thập Tuyệt Kiếm Đạo” mạnh mẽ như vậy, đừng nói là Chân Quân Xuất Khiếu hậu kỳ mà ngay cả Tiểu Thiên Quân Xuất Khiếu đỉnh phong cũng chưa chắc đỡ được một kiếm.
Nhưng một người như vậy mà lại bị Diệp Thành làm tan xác chỉ bằng một ngón tay.
Thế chẳng phải chứng tỏ thực lực của Diệp Thành đã vượt xa Xuất Khiếu hậu kỳ rồi sao?
“Nguyên Anh sao? Thậm chí còn cao hơn cả Nguyên Anh!”
Trong đầu mọi người đều nảy ra suy nghĩ này, rất nhiều kẻ bị chính ý tưởng của mình làm cho ngạc nhiên.
Nguyên Anh được gọi là Thiên Quân, đó cũng là bước đầu tiên khi đắc đạo trường sinh, là người đứng đầu hiện giờ.
Dù là trong thất đại huyền môn thì đó cũng chỉ là truyền thuyết, còn trên nguyên Anh thì sợ là trên Trái Đất này, chưa có ai tồn tại.
Đặc biệt là thái tử Nam Sở, hắn càng như cha mẹ chết, không muốn tin sự thật này.
Nam Ly Vương chính là át chủ bài của vương đình, nếu ông ta chết, mọi người còn đối đầu với Diệp Thành bằng gì? Mấy người Chu Đan Chân Quân đều mang sắc mặt xám ngoét, cả người run rẩy.
Chỉ có Dao Nhi sung sướng nhảy nhót.
Cô bé được ngọc Thuần Thanh Lưu Ly Như Ý bảo vệ, ngăn cách hai giới, không chỉ Xuất Khiếu, dù là Nguyên Anh cũng không thể dễ dàng đánh vỡ.
Mà Ân U Liên lại kích động khó kiềm nén, cô ấy ngửa mặt lên trời, nước mắt chảy xuống: “Chủ nhân… đúng là vô địch thiên hạ?”
“Thắng rồi? Đã thắng rồi sao?”
Thẩm Hàn Lâm thật sự không tin nổi, những người của tông môn thượng cổ luôn hống hách kiêu căng kia hoàn toàn chẳng thèm liếc mấy người dân bản địa bọn họ cái nào, cảm giác này thì Thẩm Hàn Lâm quá quen.
Mà Nam Ly Vương đứng trên cao ngạo nghễ, oai phong một phương lại không đánh lại một ngón tay của Diệp Tiên sư?”
“Chị gái… hoá ra chúng ta đã chọn sai cách, muốn cứu chị thì vẫn phải dựa vào Diệp Tiên sư!”
Thẩm Hàn Lâm vô cùng kích động, thậm chí chảy cả nước mắt.
“Thật sự thắng rồi! tôi từng nghe nói về Thập Tuyết Kiếm Đạo rồi.
Đó chính là thuật pháp cực mạnh của Cổ Kiếm Môn, tu luyện tới tầng cao nhất là có thể làm bị thương Nguyên Anh dù chỉ là Xuất Khiếu.
Trừ những đệ tử quan trọng nhất, thì