Diệp Thành sớm đã cảnh giác khi nghe thấy tiếng tù và, nhanh chóng đứng lên chắn trước mặt bọn họ, nhìn chằm chằm về phía hư không xa xôi, liền nhìn thấy không trung đột nhiên bị phá vỡ, một chiếc chiến thuyền màu đen cổ xưa xuyên qua không trung lao tới trước mặt mọi người.
Chiến thuyền đó dài đến ngàn trượng, giống như một con tàu chiến thời cổ đại.
Niên đại của chiến thuyền này vô cùng xa xưa, được đúc bằng hắc thiết, trên thuyền có vô số vết máu, nhiều chỗ còn lưu lại vết đao kiếm hằn rõ, dường như đã trải qua cả trăm ngàn trận chiến sống chết.
Hai bên của chiến thuyền có vô số ngoại tộc mặc giáp đen đứng chật ních, xếp hàng vô cùng nghiêm chỉnh.
Những cường giả ngoại tộc này tất cả đều có vảy đen trên người, trên đầu có hai sừng dài nhọn hoắt, dáng vẻ dữ tợn gớm ghiếc, hai mắt đỏ như máu, hơi thở tràn đầy sự điên cuồng tà ác.
Nhìn thấy chỉ có một con thuyền, cho dù là Nam Tuyệt hay là Minh Sương đều thở dài một hơi nhẹ nhõm:
“Còn may chỉ có một chiến thuyền của tộc Lệ Ma, chắc là đang đi săn trong hư không, vô tình xông vào Luyện Ngục Vô Gian.
Những kẻ tộc Lệ Ma này cùng lắm chỉ có tu vi Ngưng Đan, mạnh nhất cũng chỉ là Kim Đan mà thôi.
Dựa vào thực lực của chúng ta hoàn toàn có thể tiêu diệt bọn chúng”.
Minh Sương chầm chậm nói, cô đã nghỉ ngơi được một khoảng thời gian dài, vết thương đã đỡ hơn nhiều, trong cơ thể đã ngưng tụ được một chút pháp lực, miễn cưỡng có thể chiến một trận.
Nhưng Diệp Thành sắc mặt vẫn vô cùng nghiêm trọng, nhìn chằm chằm vào con thuyền trên không trung.
Nhìn thấy trong hư không, chiến thuyền hắc thiết thứ hai, thứ ba, thứ tư nối tiếp nhau liên tục xuất hiện, cuối cùng, những chiến thuyền vô cùng vô tận xuất hiện lấp đầy cả bầu trời.
“Đây là!?”
Lúc này, Minh Sương và Nam Tuyệt cũng không nói nên lời nữa.
Nhưng đây chưa phải là kết thúc, cuối cùng, một chiến thuyền khổng lồ dài vạn trượng xuất hiện trên bầu trời.
Toàn thân chiến thuyền được đúc bằng nước đồng thau, trên con thuyền khổng lồ đúc một con rồng hung ác dữ tợn đang há miệng, vô cùng xấu xa tà ác, bắt mắt nhất là ở ngay trên đỉnh đầu chiến thuyền có một lá cờ màu đen bay phấp phới.
Lá cờ màu đen bay phấp phới theo gió, trên lá cờ vẽ một thân hình ma tộc dữ tợn có hai cánh.
Ngay khi nhìn thấy hình dáng trên lá cờ đó, sắc mặt hai người bỗng trở nên trắng bệch sợ hãi, ngẩn người sợ hãi như bị hóa đá.
“Là… là biểu tượng của vương tộc Lệ Ma.
Việc này, việc này làm sao có thể xảy ra cơ chứ? Vương tộc của tộc Lệ Ma làm sao lại xuất hiện ở Luyện Ngục Vô Gian cơ chứ? Mấy ngàn năm gần đây chưa bao giờ có ai gặp tộc Lệ Ma ở trong Luyện Ngục Vô Gian cả.
Chúng ta xong hết rồi, chúng ta xong hết rồi…”
Nam Tuyệt cả người run lên bần bật từng hồi, hai hàm răng liên tục run rẩy đến nỗi va chạm vang lên từng tiếng cách cách cách.
Minh Sương sắc mặt tái nhợt, trong mắt hiện lên một tia tuyệt vọng, nghiến răng nghiến lợi nói: “Dao Nhi, mau chóng dẫn anh của em rời khỏi nơi này.
Chị sẽ toàn lực giữ chân bọn họ, dựa vào thực lực của anh ấy chắc chắn sẽ có một cơ hội trốn thoát khỏi Luyện Ngục Vô Gian.
Đến lúc đó hãy quên chị đi, đừng nên báo thù cho chị…”
“Chị Minh Sương?”
Dao Nhi nghe thấy có vấn đề, nhất thời lo lắng nói: “Anh của em rất lợi hại, không cần phải sợ đâu, chúng ta nhất định có thể bình an rời khỏi đây mà”.
“Không có hy vọng gì đâu”.
Minh Sương cười khổ nói: “Vương tộc của tộc Lệ Ma ở đây, trừ khi là thần tử mạnh mẽ nhất của các Thiên tông Thần giáo hoặc là Trường Sinh Thiên Quân ở đây, nếu không thì ai có thể là đối thủ của bọn chúng cơ chứ? Càng không nói đến có rất nhiều chiến thuyền săn bắn của tộc Lệ Ma còn ở đây, trong hoàn cảnh đặc biệt của Luyện Ngục Vô Gian, anh cho dù là có mạnh hơn gấp mười lần cũng không thắng nổi đâu…”
Nam Ly Vương đời trước ở bên cạnh sắc mặt xám xịt ngồi bệt trên mặt đất, từ bỏ việc chạy trốn.
Tộc Lệ Ma trời sinh đã mạnh mẽ, nghe nói tộc Lệ Ma thuần huyết, mỗi một kẻ sinh ra khi trưởng thành đều có thực lực Xuất Khiếu, mà vương tộc là những kẻ mạnh mẽ nhất trong tộc Lệ Ma, sau khi trưởng thành liền có thể trở