“Tu sĩ phàm tục, công pháp không trọn vẹn, có gì mà phải sợ?”
Đao Phong phóng dao găm trong tay ra, ánh mắt vô cùng lạnh lùng.
Con dao ngắn đen như mực trong tay hắn ta phát ra tiếng vù vù, giống như là tán thành.
Hóa ra nó là một món linh bảo, hơn nữa phẩm cấp còn rất cao.
Nửa tháng trước, Đao Phong từng dùng con dao găm này chém chết ba vị cao thủ của Sương Diệp Lâu, chấn động Hoa Hạ.
“Không tồi, bọn tôi chờ xem Diệp Tiên sư được xưng là đánh bại Chân Quân này có bản lĩnh thế nào!”
Hòa thượng Khổ Ách cười lớn, giọng cười như sấm đánh.
Chùa Long Tường nổi tiếng về luyện thể, công pháp có tên là Long Tường Cửu Thiên, thân xác vô cùng mạnh mẽ, còn mạnh hơn đại sư hoành luyện không biết bao nhiêu lần.
Mặc dù hòa thượng Khổ Ách chưa đạt tới Chân Quân nhưng độ mạnh của cơ thể không chênh lệch với Chân Quân là bao, không thua kém gì Đấu Chiến Hoàng.
Chỉ có ba người nhóm Từ An Dân, Lôi Linh Tử không quan tâm đến Diệp Thành mà vẫn nhìn vào biển mây.
Trong mắt bọn họ, chỉ một kẻ phàm tục hoàn toàn không đáng để chú ý.
Chỉ có Tinh Hà Kiếm Cung sắp mở và Phá Thiên Tinh Vân Kiếm Quyết của kiếm cung trong truyền thuyết mới có thể khiến bọn họ dồn hết tinh thần vào.
“Ầm!”
Tiếng đáp đất nặng nề vang lên, Diệp Thành đặt chân xuống mặt đất.
“Sư phụ!”
“Chủ nhân!”
“Lâu chủ!”
“Diệp Tiên sư!”
“…”
Các võ giả thuật sĩ của Hoa Hạ, người của phủ Tiêu, Sương Diệp Lâu đều vội vàng tiến tới chào hỏi.
Diệp Thành còn nhìn thấy cả môn chủ Tuyệt Đao Môn Nhậm Ly Phong và những người khác đã lâu không gặp.
“Xin Tiên sư ra tay giết hết đám người này trả thù cho chúng tôi!”
Có người quỳ xuống khóc lóc cầu xin.
“Xin Tiên sư ra tay!”
Ngay sau đó, hết võ giả này đến võ giả khác quỳ xuống.
Chẳng mấy chốc, có vô số người quỳ xuống xung quanh Diệp Thành, nước mắt chảy ròng ròng.
Vừa rồi đám người Cố Kinh Thiên ra tay quá tàn nhẫn, bọn chúng đều là cao thủ Kim Đan, giết người bình thường giống như giết gà.
Chỉ trong chớp mắt, trên Thái Sơn đã bị nhuộm đỏ một mảng, mấy trăm người thương vong.
“Sư phụ…”
Nhóm người Tào Hinh Toàn cũng nhìn anh, trong mắt ngập tràn sự cầu xin.
Vừa rồi Sương Diệp Lâu cũng có mấy tu sĩ chết dưới tay đám người Cố Kinh Thiên.
Các cô gái đều đỏ bừng hai mắt, trịnh trọng nhìn anh.
Đám người tông môn Thượng cổ này chỉ vì e ngại võ giả thế tục gây cản trở, nhìn chướng mắt mà ra tay tàn sát, đã khơi dậy lòng căm phẫn của cả giới võ đạo, thậm chí nhiều võ giả từng có thù oán với Diệp Thành cũng buông bỏ thù hận, quỳ xuống cầu xin.
Diệp Thành không nói gì, chỉ quay đầu nhìn đám người tông môn Thượng cổ bằng ánh mắt lạnh lùng:
“Ai là Cố Kinh Thiên?”
“Chính là ông đây! Xem ra mày chính là Diệp Tiên sư có thể đánh bại Chân Quân mà bọn chúng nói nhỉ? Chỉ một kẻ cảnh giới Kim Đan mà dám xưng là đánh bại Chân Quân, đúng là nói dối không chớp mắt.
Chân Quân là Tiên nhân Cửu Thiên, tối cao đến mức nào.
Cả đời mày e rằng cũng không được nhìn thấy Chân Quân nữa là”.
Cố Kinh Thiên không hề sợ hãi, cười giễu nói.
Vừa rồi gã hơi kiêng kị Diệp Thành có kim đan trong Trung Phủ, nhưng Diệp Thành đã chủ động khiêu khích, Cố Kinh Thiên cũng không thể lùi bước.
Hơn nữa, sau lưng gã có mười mấy người tông môn Thượng cổ ở đây, đại sư huynh Lôi Linh Tử còn ở trên đỉnh núi, Cố Kinh Thiên thầm nghĩ dù mình không phải là đối thủ của Diệp Thành thì cũng có thể hỗ trợ Lôi Linh Tử chiến đấu.
“Kẻ xúc phạm Hoa