Ầm!
Phạm vi hơn nghìn mét bỗng chốc biến thành một miếng sắt, ngay cả nguyên khí trong không trung cũng ngưng tụ lại.
Phép thuật độn thổ có mạnh đến đâu thì suy cho cùng cũng phải dựa vào nguyên khí trong trời đất để làm bàn đạp, giờ nguyên khí đóng băng rồi, phép độn thổ của Bạch Vân Thường tất nhiên trở nên vô dụng.
Luồng sáng trắng đột ngột tản đi, xuất hiện bóng dáng của Bạch Vân Thường.
Nhưng lúc này, sắc mặt cô ta hốt hoảng, kinh hãi nói: "Đây là thuật phong ấn thất truyền đã lâu, nghe nói chỉ Chân Quân đỉnh phong mới có thể sử dụng được, sao anh lại biết?"
"Bản lĩnh của tôi đâu phải là thứ cô có thể tưởng tượng được, ngoan ngoãn xuống địa ngục đi".
Diệp Thành nói xong, đôi mắt không cảm xúc.
Anh giơ tay lên ngưng tụ một bàn tay khổng lồ màu xanh pha vàng kim, đập mạnh xuống.
Bạch Vân Thường hét lên, lấy ra một viên ngọc bằng băng.
Viên ngọc băng này hiển nhiên mới là pháp khí thực sự của cô ta, cũng là linh bảo thượng phẩm.
Trên viên ngọc băng tỏa ra vô số luồng sáng trắng, bay lên trời tựa như những cây kim làm từ băng.
Mỗi cây kim băng này đều có thể sánh với uy lực của phi kiếm, hơn nữa còn có luồng khí lạnh lẽo thấu xương, cho dù là một con voi Ma mút cũng sẽ bị đông lạnh.
Ngọc Quán Vân Nguyên Linh, thần khí trấn cung bí truyền của Bạch Vân Quán.
Nếu Bạch Vân Thường không phải thần nữ thế hệ này của Bạch Vân Quán thì cũng sẽ không thể có được linh bảo này.
"Tinh tinh tinh!"
Từng cây kim băng màu trắng đâm lên bàn tay khổng lồ màu xanh vàng khiến bàn tay ấy hơi run rẩy.
Vô số luồng khí lạnh dường như muốn đông cứng bàn tay đó.
Nhưng thần thể của Diệp Thành đã đạt đến Đại Thành, thực lực của anh quá đáng sợ, có thể xé rách một Chân Quân bằng tay.
Một tiếng rắc vang lên, bàn tay khổng lồ đè xuống khiến tất cả cây kim băng đều vỡ tan, ngay cả ngọc Quán Vân Nguyên Linh cũng bay ra ngoài.
Trên bề mặt viên ngọc xuất hiện một vết nứt nhỏ, dường như ngay cả linh bảo thượng phẩm cũng không chịu nổi uy lực của cú chưởng của Diệp Thành.
Ngay sau đó uy thế vẫn chưa tản hết, bàn tay vỗ xuống Bạch Vân Thường.
Ngay lúc cô ta sắp bị vỗ ta thành bánh thịt, Bạch Vân Thường đột nhiên hét ra một cái tên khiến sắc mặt Diệp Thành khẽ thay đổi, dừng bàn tay lại.
"Cô biết Thẩm Minh Nhan?"
Diệp Thành nhìn cô gái mặc đồ trắng này.
Lúc này Bạch Vân Thường đâu còn dáng vẻ của thần nữ chốn tiên cung? Đầu tóc cô ta rối tung, vầng trán trắng nõn đầy mồ hôi, đôi mắt thoáng vẻ sợ hãi, nghe thế liền gật đầu lia lịa:
"Minh Nhan là sư muội của tôi, được một vị trưởng lão đưa vào tiên cung.
Cô ấy từng nói với tôi rằng người cô ấy yêu ở thế giới phàm tục".
"Thẩm Minh Nhan bây giờ thế nào?"
Diệp Thành nhíu mày, giả vờ như không nhìn thấy ánh mắt oán hận của các cô gái phía sau.
"Thẩm sư muội...sống khá tốt.
Cô ấy là Băng linh căn cực phẩm, vô cùng phù hợp với công pháp tu hành của Bạch Vân Quán chúng tôi, mọi người rất thích cô ấy.
Tông chủ thì chọn cô ấy là người ứng