Nhiều cậu chủ nhà giàu tới đợi Tôn Tiêu Tiêu sắc mặt liền vô cũng khó coi, nhưng trong lòng vẫn chó chút chờ mong.
Nhưng ngay sau đó, sự chờ mong này đã nhanh chóng vỡ nát.
"Đàn anh".
Tôn Tiêu Tiêu nhỏ giọng gọi.
Đôi mắt đẹp đẽ của cô ấy ngân ngấn nước, cứ như chú chó con bị vứt bỏ đang nhìn chủ vậy.
Giọng cô ấy mềm mại nũng nịu, tựa như cô gái bé nhỏ đang làm nũng, mang theo một chút tủi thân, một chút mong chờ, và cả một chút khổ sở.
Tiếng gọi này khiến mọi người chết lặng, mọi người trợn to mắt nhìn.
"Mấy năm nay anh không tới thăm em là lỗi của anh.
Yên tâm đi, sau này anh sẽ không để em phải tủi thân nữa".
Diệp Thành đi tới nhẹ nhàng xoa đầu Tôn Tiêu Tiêu, khẽ thở dài.
"Vâng".
Tôn Tiêu Tiêu cúi đầu, mũi đỏ hết cả lên, mắt ngập nước, nhưng trong lòng lại vô cùng ấm áp.
Tất cả mọi người trợn mắt há mồm nhìn cảnh này.
Họ thấy Tôn Tiêu Tiêu bình thường như một nữ thần lạnh lùng giờ lại như một cô gái nhỏ dựa vào chồng mình, vô cùng ngoan ngoãn.
Trình Xảo Xảo xông xuống từ cầu thang thấy thế liền ngơ ngác.
"Lần đầu tiên anh đến đây đấy, chủ nhà không định đưa anh đi dạo chơi sao?"
Diệp Thành cười nói.
"Được chứ".
Tôn Tiêu Tiêu cũng cười rạng rỡ, đôi mắt cười cong cong như vầng trăng.
Mọi người nhìn chằm chằm Diệp Thành, trơ mắt nhìn anh đưa nữ thần quốc dân đang nổi như cồn đi mà không có bất cứ cách nào.
"Tức thật đấy, tên nhóc này chui từ đâu ra cướp nữ thần trong lòng tôi đi vậy?"
"Ôi trời ơi, nữ thần Tiêu vào giới giải trí đã gần bốn năm rồi mà chưa có scandal nào, đây là bạn trai bí mật của cô ấy sao?"
"Tin hot, tin hot đấy, sắp làm khuấy đảo giới giải trí rồi".
"...."
Có người vỗ ngực giậm chân, có người kinh ngạc không thôi, có người kích động vô cùng.
Đội paparazzi bình thường chực chờ ngoài ký túc xá chuyên theo dõi Tôn Tiêu Tiêu cứ như được tiêm máu gà, họ điên cuồng chụp ảnh hai người lại.
Mà người đàn ông đẹp trai ngồi trong chiếc xe Lamborghini màu xám bạc thì mặt sầm xuống, nhìn chằm chằm Diệp Thành và Tôn Tiêu Tiêu đang rời đi
Nhưng ánh mắt anh ta nhìn Diệp Thành lại có thêm sự nghi hoặc.
"Lạ thật, sao mình có cảm giác đã từng gặp người đó rồi? Chẳng lẽ mình từng thấy trong ảnh à?"
Cậu Lưu thấy vô cùng kỳ lạ...!
Diệp Thành và Tôn Tiêu Tiêu cứ đi sóng vai như vậy.
Diện tích của Học viện điện ảnh Yên Kinh rất lớn, có các khu nhà lầu của các khoa.
Mỗi khoa đều có lịch sử lâu đời, nhân tài lớp lớp.
Tôn Tiêu Tiêu giới thiệu cho Diệp Thành bằng giọng nói mềm mại êm tai của mình, như đang giới thiệu bảo vật nhà mình vậy.
Có thể nhận ra cô ấy rất yêu thích ngành diễn xuất, nghiên cứu rất kỹ.
Diệp Thành khẽ nói: "Tiêu Tiêu, em rất thích đóng phim à?"
Tôn Tiêu Tiêu sững sờ, sau đó nói với vẻ mặt nhát khao:
"Vâng! Em rất thích, ước mơ của em là đóng một bộ phim tên là "Tiên Sư Phong Vân Lục", kể về câu chuyện của đàn anh.
Em sẽ mời đạo diễn nổi tiếng nhất Hoa Hạ đến quay, ngay cả kịch bản em cũng viết xong rồi.
Giờ em đang tích tiền, em tích thêm vài năm nữa là có thể đầu tư được rồi".
"Được đấy, đến lúc đó anh sẽ diễn nam chính, em diễn nữ chính nhé".
Diệp Thành cười khẽ, không định nhúng tay vào chuyện này.
Anh có thể cảm nhận được sự nhiệt tình chưa từng có của Tôn Tiêu Tiêu đối với chuyện này, nên cũng để tùy cô ấy làm.
"Thật sao?"
Đôi mắt đẹp của Tôn Tiêu Tiêu sáng lên, dịu dàng như nước.
"Tất nhiên rồi".
Diệp Thành vỗ cái đầu nhỏ của Tôn Tiêu Tiêu, nói với giọng cưng chiều.
Anh muốn cố gắng hết sức bù đắp cho Tôn Tiêu Tiêu, cưng chiều cô ấy như một cô em gái.
Chỉ cần cô ấy muốn, anh sẽ cố gắng