Nghe nói Diệp Thành chuẩn bị ra ngoài, tuy cô mấy cô gái không muốn nhưng vẫn tỏ ra thấu hiểu, nhưng đợi khi anh nói dẫn người hầu theo thì mọi người lập tức bùng nổ.
Hóa ra Diệp Thành không dẫn theo ái tướng Ân U Liên đời trước của mình, cũng không mang theo tỳ nữ Aokawa Sayuri, những cô gái khác cũng không dẫn theo, mà định mà theo kẻ bị giám sát, tù nhân của Sương Diệp Lâu – Bạch Vân Thường.
Điều này sao làm mọi người chịu nổi chứ, phải biết là vẻ ngoài của Bạch Vân Thường như tiên nữ không nhuốm bụi trần, tuy là tù nhân nhưng lại sống như thần tiên, hôm nay Diệp Thành còn muốn dẫn cô ta ra ngoài á?
“Không thể nào, tuyệt đối không thể!”
Hai tay Liễu Băng Dao chống nạnh lộ ra vẻ đanh đá: “Họ Diệp, sắc đẹp bà đây kém cô ta sao? Dù có...!dù anh có nhu cầu về cái kia, không dẫn tôi theo được sao?”
Nếu bàn về sắc đẹp, Tiểu Thiên Hồ này đương nhiên là người quyến rũ nhất, không thua bất cứ cô gái nào nhưng khi cô ta nói xong câu cuối, giọng đột nhiên thấp xuống, cúi đầu, mặt đỏ như gấc, miệng lắp bắp từng chữ.
Aokawa Sayuri ở cạnh đã khóc sướt mướt, gương mặt điềm đạm đáng yêu: “Chủ nhân không quan tâm tới em sao? Em nhất định sẽ hầu hạ chủ nhân thoải mái, tuyệt đối không thua kém cô gái mặc đồ trắng kia đâu mà...”
“Các cô...”
Diệp Thành cảm thấy chân mày đang giật giật, bất đắc dĩ nói: “Chẳng lẽ tôi là kẻ háo sắc như vậy trong lòng các cô sao, là người đi ra ngoài làm việc mà còn không quên tán gái à?”
“Đương nhiên!”
Mấy cô gái thẳng thắn đáp, khiến Bạch Vân Thường ở cạnh hoàn toàn biến sắc, cô ta lạnh lùng nói: “Họ Diệp, đừng tưởng anh lập cấm chế trong người tôi thì muốn làm gì cũng được.
Nói cho anh biết, thà chết chứ tôi cũng không để anh làm bẩn thân thể băng thanh ngọc khiết của mình!”
Nghe cô ta nói như vậy, mấy cô gái cười thành tiếng, họ tất nhiên hiểu Diệp Thành là người thế nào nhưng họ lại lo chủ động quyến rũ, dùng mưu kế âm hiểm mà thôi, giờ nghe đối phương nói vậy, họ lại yên tâm.
Còn Diệp Thành nghe nói thế thì nở nụ cười xấu xa: “Ồ? Muốn làm gì cũng được, phải không?”
“Anh muốn làm gì?”
Bạch Vân Thường sợ hãi, thấy hành động của đối phương thì cô ta hoảng hốt, vội ôm vai lùi ra sau, đồng thời dùng ánh mặt cầu xin nhìn mấy cô gái kia, khi ấy cô ta phát hiện họ đều đang cười trộm, trong lòng tràn đầy bi ai.
“Tiêu rồi, mình không thể thoát khỏi cái động quỷ này!”
Sắc mặt cô ta tái nhợt, không cô gái nào không sợ chuyện này, dù ngoài miệng rất cứng nhưng trên thực tế, nếu muốn cô ta tự sát ngọc đá cùng vỡ, bản thân cũng không thể nhẫn tâm hại mình được.
Cô ta vốn dĩ là thần nữ của Bạch Vân Thường, thiên phú, vẻ ngoài đều như tiên nữ, trong tông môn thì luôn được nuông chiều, dù là ra ngoài thì cũng thuận lợi trôi chảy.
Tuy quen biết mấy người anh tài con cưng của trời như Mục Tinh Thần hay Từ An Dân, họ đều dùng vẻ mặt tươi cười với cô ta, ai cũng đều muốn dâng lên tất cả để lấy lòng.
Một cô gái chưa từng phải trải qua sương gió của cuộc đời như vậy thì sao có can đảm đối mặt với tử vong khi còn trong độ tuổi đẹp nhất?
Hơn nửa, khi đang lo lắng và e ngại, trong lòng Bạch Vân Thường dâng lên từng cơn rung động, dù Diệp Thành là người thuộc giới phàm tục nhưng thiên phú, thực lực đều là có một không hai, có thể nói là rồng trong cõi người, ngay cả chính cô ta cũng phải chịu thua chịu phục.
Một người như vậy chính là hạt giống có tiềm lực biến thành Chân Quân, thậm chí là Thiên Quân, hơn nữa khi Diệp Thành lộ vẻ tuấn tú với mái tóc xanh, anh đã rất gần với hình tượng mà loại thiên chi kiêu nữ như Bạch Vân Thường muốn chinh phục, nếu anh dịu dàng một chút, không chừng cô ta cũng ỡm ờ hùa theo.
Nhưng khi cô ta vừa thẹn vừa sợ, nhắm mắt nâng chiếc cổ bạch ngọc lên,