Mọi người nhìn sang, trong lúc mọi người đang thể hiện bản lĩnh của mình, lần lượt dùng các thủ đoạn cuối cùng thì Diệp Thành lại sử dụng thuật luyện đan cơ bản theo từng bước như cũ.
Cho dù nền tảng của anh vô cùng vững chắc, mỗi một bước đều chính xác tuyệt đối, có thể nói là như trong sách giáo khoa, nhưng các vị cấp cao của Thần Đan Môn đều khẽ lắc đầu.
Môn chủ Thần Đan Môn ngồi ở cao nhất càng tỏ ra thất vọng: “Đáng tiếc thật, vốn tưởng cuộc thi của Thần Đan Môn lần này sẽ có điều ngạc nhiên, không ngờ cuối cùng vẫn kém một chút.
Nhưng cậu ta có thể làm được đến đây xem như cũng không tệ”.
“Quả thật đáng tiếc”.
Dưới đài, một ông lão mặc áo xám cũng khẽ than thở.
Cô bé Linh Linh ở bên cạnh không hiểu: “Ông nội, phương pháp của anh hoàn toàn không có vấn đề gì mà.
Còn phóng khoáng, thong thả hơn trước kia nữa, sao lại đáng tiếc ạ?”
“Cháu không hiểu”.
Vị đại sư luyện đan kia nghiêm túc nói:
“Đan sư cửu phẩm chỉ là khởi đầu của luyện đan, muốn bước vào hàng ngũ đại sư thì phải có con đường của riêng mình.
Nếu không có kỹ xảo, cảm ngộ riêng của mình thì sao có thể xưng là đại sư? Trong cuộc đối đầu giữa các đại sư thuộc đan đạo, chỉ dựa vào phương pháp cơ bản thì cho dù có tu luyện hoàn hảo hơn nữa, cũng làm sao có thể bì được với những phương pháp độc môn được kế thừa qua trăm nghìn đời của người khác chứ?”
“Nói vậy là lần này anh không thắng được ư?”
Linh Linh đầy lo lắng.
“Khó”.
Ông lão mặc áo xám liên tục lắc đầu.
Tình huống sau đó cũng không ngoài dự liệu của ông lão áo xám.
Nửa canh giờ sau, Diệp Thành đã luyện xong Tuyệt Thiên Đan gần như hoàn hảo, đan thành thượng thượng phẩm, tiếc rằng đó chưa phải là cao nhất trong cuộc thi lần này.
“Từ Quân Kiệt, luyện thành ‘Huyền Băng Tuyệt Thiên Đan’, thêm công hiệu cực hàn.
Nếu tu sĩ hệ băng sử dụng thì có thể tăng thêm ba thành hiệu lực của đan dược.
Được đánh giá ‘cực phẩm’, đứng trên thượng phẩm”.
“Chúc Thành Hòa, luyện thành ‘Thất Độc Tuyệt Thiên Đan’, thêm công hiệu tuyệt độc.
Nếu tu sĩ chuyên về độc sử dụng có thể tăng thêm bốn thành hiệu lực đan dược.
Được đánh giá ‘cực phẩm’…”
“Lữ Khinh Vũ, luyện thành ‘U Thủy Tuyệt Thiên Đan’, thêm công hiệu hệ thủy, thích hợp cho tu sĩ hệ thủy sử dụng…”
Theo lời tuyên bố của giám khảo chấm thi là đan sư Sâm La, từng đan dược cấp bậc cực phẩm lần lượt ra đời.
Trước mặt những cực phẩm mang công hiệu khác nhau, đan dược cấp thượng thượng phẩm của Diệp Thành trở nên vô cùng yếu kém.
Nhất là khi đan sư Sâm La công bố lần cuối, Tiểu đan vương Hác Tư Văn luyện ra được đan dược tuyệt phẩm, toàn bộ thành phố Thần Đan trở nên náo động.
“Đan thành tuyệt phẩm luôn đấy.
Không ngờ ngoài tông sư còn có người có thể luyện được đan dược tuyệt phẩm, thật khó mà tin nổi.
Tiểu đan vương không hổ danh là Tiểu đan vương”, ông lão áo xám kích động đến run tay.
Cô bé Linh Linh cũng hết sức kinh ngạc.
Tuyệt phẩm có nghĩa là trên đời hiếm có, chỉ một loại này đã hoàn hảo không gì hoàn hảo hơn nữa.
Nghe nói một viên đan dược tuyệt phẩm có công hiệu gấp ba lần đan dược bình thường, người có thể luyện được đan dược tuyệt phẩm đều là nhân vật cấp tông sư.
Một viên Tụ Linh Đan bình thường nâng công hiệu lên gấp ba lần có tác dụng không lớn, nhưng một viên tuyệt thế thần đan nâng công hiệu lên gấp ba lần thì sẽ là hai khái niệm khác nhau hoàn toàn.
Thế cho nên đan sư đỉnh cấp mới quý hiếm là vậy.
“Tôi tuyên bố, hạng nhất của cuộc thi Thần Đan Môn lần này là Tiểu đan vương Hác Tư Văn”.
Môn chủ Thần Đan Môn đứng dậy hô to, chỉ trong phút chốc cả thành phố Thần Đan đều reo mừng hoan hô.
Tiểu đan vương Hác Tư Văn nhanh chóng được các đan sư bao vây, lời ca ngợi, chúc mừng kéo đến như thủy triều.
So sánh với hắn, Diệp Thành thi một mạch lên thẳng cửu phẩm trước đó nhanh chóng bị rơi vào quên lãng.
Giới luyện đan vốn khốc liệt như vậy, kĩ năng cao hơn một bậc là có thể chèn ép cả đời.
“Anh, anh đừng đau lòng, anh đã giỏi lắm rồi”.
Linh Linh rất hiểu chuyện, khéo léo kéo tay Diệp Thành an ủi.
“Anh không sao”.
Diệp Thành mỉm cười.
Đương nhiên là anh cố ý thua, nếu không thuật luyện đan của mình mà để lộ ra, không phải sẽ khiến đám người vẫn còn ở trong cảnh giới luyện đan hoang sơ kia sợ đến mức rớt tròng mắt ra ngoài hay sao?
Nhưng nếu được hạng nhất, anh phải nhập môn trở thành đệ tử của Đan Vương, thế thì làm sao anh chấp nhận được?
Trên khắp vũ trụ bao la, trong tất cả thần Phật, người duy nhất có thể khiến một Tiên Đế như anh cúi đầu, tạm thời gọi là một nửa người thầy cũng chỉ có “người đó” của năm xưa mà thôi.
Lúc này,