Những lời nói của Diệp Thành cũng vang lên từ trên đỉnh tháp đá.
“Mạnh miệng thật, tuổi trẻ lại dám xưng là đứng đầu đan đạo Hoa Hạ.
Cho dù Đan Vương xuất quan cũng không dám ngạo mạn như vậy”.
“Đúng vậy, một kẻ trẻ tuổi không biết trời cao đất dày mà thôi”.
“Tự chuốc lấy cái chết!”
“…”
Sau khi nghe những lời này, những người ban đầu còn có thiện cảm với Diệp Thành bỗng chốc bị sụp đổ hình tượng.
Người càng có thực lực thì càng nên khiêm tốn mới phải, kiêu ngạo như vậy đúng là không giống với một đại tông sư tuyệt thế.
Thế là theo nhận định của những người ở thành phố Thần Đan, Diệp Thành gần như chắc chắn sẽ thất bại, định trước sẽ trở thành trò cười.
Nhiều bàn cược lớn nhỏ được mở ra với tỉ lệ rất cao.
Cược Diệp Thành thắng một trận, tỷ lệ là một trên một nghìn, một viên linh thạch có thể thắng gấp nghìn lần.
Còn cược Diệp Thành thắng hết năm trận thì tỷ lệ một trên một trăm nghìn, tiếc là vẫn không ai đặt cược.
Trong ba ngày này.
Diệp Thành ngồi ngay ngắn trong căn nhà nhỏ ở Giám Dược Viện, không đi đâu cả.
Người của Thần Đan Môn cũng không sợ anh chạy trốn, dù sao thì cả tháp đá đã bày trận pháp của Thiên Quân, trừ khi Diệp Thành là Thiên Quân, nếu không thì chắc chắn sẽ không thể chạy thoát.
Tối ngày hôm đó, Linh Linh mang theo đôi mắt sưng đỏ tới cửa.
“Anh Thành, anh thật sự đồng ý thi đấu với Tiểu đan vương rồi sao?”
“Đương nhiên”.
Diệp Thành cười đáp: “Thế nào? Linh Linh, ai làm em không vui vậy? Có phải là những người bạn học kia không?”
“Vâng”.
Cô bé Linh Linh cúi thấp đầu, vò góc áo, hai mắt ngập nước: “Bọn họ nói anh Thành chắc chắn sẽ thua, chắc chắn không phải là đối thủ của Tiểu đan vương.
Bọn họ còn nói anh Thành sẽ chết, Thần Đan Môn sẽ không tha cho anh Thành…”
“Yên tâm đi, em hãy đợi mà xem anh Thành sẽ áp đảo tên Tiểu đan vương kia như thế nào”.
Diệp Thành khẽ cười, xoa đầu cô bé an ủi.
Cuối cùng cô bé gật đầu, đưa tay lau nước mắt, nói rằng ba ngày sau sẽ đi cổ vũ cho Diệp Thành.
Đáng tiếc là ngày hôm sau, ông lão áo xám đã chạy đến bắt Linh Linh rời khỏi Diệp Thành.
Diệp Thành cũng không để bụng chuyện này.
Dù sao thì lúc này cũng không ai coi trọng Diệp Thành, ai cũng cho rằng anh sẽ thua.
Ông lão áo xám là ông nội của Linh Linh, sao dám để Linh Linh tiếp tục ở bên cạnh anh, làm bạn với kẻ địch chung của Thần Đan Môn như anh chứ?
Trước khi đi, Linh Linh khóc lóc thảm thương, cố sức giãy giụa.
Cuối cùng Diệp Thành hứa sau khi thắng sẽ đi tìm cô bé thì Linh Linh mới bình tĩnh lại.
“Người anh em, tự lo cho mình tốt nhé!”
Trước khi đi, ông lão áo xám nhìn sâu vào Diệp Thành, thở dài một tiếng.
Một ngày sau đó không ai tới cửa nữa.
Các thế gia, thương hội đan đạo thỉnh thoảng hay tới chiêu mộ Diệp Thành cũng không còn thấy bóng dáng.
Diệp Thành chỉ nhận được một bức thư không biết của ai gửi tới, bên trên viết các loại thuật luyện đan mà Hác Tư Văn thông thạo, cùng với tất cả tình báo chi tiết.
Sau khi Diệp Thành xem qua thì bức thư tự động tiêu hủy.
Nhìn chữ viết xinh đẹp trên đó, trong đầu Diệp Thành hiện lên bóng dáng của Lữ Khinh Vũ, nhưng chỉ là vụt lóe rồi biến mất.
Ba ngày thoáng chốc trôi qua, cuối cùng cuộc thi đấu đầu tiên cũng sắp bắt đầu.
Ngày hôm đó, mọi người dân thành phố Thần Đan đều đổ xô ra đường.
Vô số người ngồi chỉnh tề trong các quán trà, quán rượu, đạo quán.
Từng lớp màn trời mở ra, hình ảnh hội trường cuộc thi đấu hiện lên.
Lần thi đấu luyện đan này do bảy vị trưởng lão của Thần Đan Môn hợp tác với nhau mở ra một sàn đấu to lớn chu vi mười dặm, lơ lửng trên trời cao vạn trượng, đồng thời bày bố rất nhiều trận pháp để đề phòng lôi kiếp và những thứ bên ngoài quấy nhiễu.
Thần Đan Môn cũng chọn ra mười vị giám khảo, trong đó có năm vị đến từ Thần Đan Môn, bao gồm cả đan sư Sâm La, trưởng lão Nộ Diệm… Năm vị còn lại là mời những hậu bối kiệt xuất của các thế gia, tộc lớn.
“Cậu chủ nhà họ Hà ở Lôi Lang, Hà Cửu Hằng”.
“Cô chủ nhà họ Lữ ở Thanh La, Lữ Khinh Mộc”.
“Đệ tử Di Hoa Cung, Bạch Tiểu Huyên tiên tử”.
“…”
Mỗi một người đều là nhân vật tài năng thuộc lớp trẻ ở các tỉnh biên giới.
Nhất là khi Đường Đoạn Lãng xuất hiện, mọi người càng cảm thấy kính nể, khiếp sợ.
Càng là nhà giàu có hoặc tông phái lớn thì càng không dám xem thường sự tồn tại của nhà họ Đường.
Với tư cách là thế gia danh môn hạng nhất, sức ảnh hưởng của nhà họ Đường vượt xa thành phố Thanh La, có ảnh hưởng quan trọng đến toàn bộ tông môn Thượng cổ.
“Nghe nói ngày đó, trong Đan Nguyên Điện, chính cậu Đoạn Lãng đã hết sức ủng hộ nên mới có cuộc thi đấu lần này”.
“Ha ha, Tiểu đan vương thắng chắc.
Đó là thiên tài đỉnh cao của thành phố Thần Đan chúng ta trong vòng một trăm năm trở lại đây, lại còn được Đan Vương nhận làm đồ đệ kia mà.
Sao một đan sư Bích Hải nho nhỏ kia có thể so sánh được chứ?”