“Đây không phải là phạm quy à, anh trai đâu có dùng Địa Phế Chân Hỏa!”
Hai mắt Linh Linh trợn to.
“Đây không phải phạm quy, Đan Vương đã nói trước rồi.
quy tắc của trận đấu lần này không giới hạn phạm vi, phương pháp mà!”, ông lão mặc áo bào màu tro cười khổ lắc đầu, một bên được tích lũy nghìn năm một bên vừa thành danh, căn cơ hai bên rất chênh lệch.
“Răng rắc!”
Chân hỏa trong lò đan cháy hừng hực, biến thành màu đỏ ngầu.
Vô số linh dược sôi trào bên trong, thời gian dần trôi qua, chúng dần thành hình.
Sắc mặt Đan Vương trở nên căng thẳng, đánh ra một pháp quyết.
Trong hư không, pháp trận bát quái không ngừng tràn ra, dâng lên ngọn lửa tám màu như rồng đang bay múa, bao quanh lò đan, cuối cùng thì trăm con rồng lửa bay lên.
“Thuật luyện đan hư không này...!chậc, thủ đoạn của thầy đâu chỉ mạnh hơn mình gấp trăm lần?”
Hác Tu Văn ngẩng đầu, trong mắt lộ ra vẻ kính sợ.
So với Đan Vương, động tĩnh bên phía Diệp Thành không quá ầm ĩ.
Anh chỉ lấy lò đan Thanh Văn, sau đó bắt đầu luyện chế, dùng cũng chỉ là địa hỏa bình thường.
“Quả nhiên, tôi không nói sai mà.
Nhất Niệm Thành Đan thuật chính là tuyệt học truyền thuyết.
Thứ người này thi triển không phải Nhất Niệm Thành Đan.
Hôm nay, lời nói dối sẽ bị vạch trần!”
Hác trưởng lão lớn tiếng nói.
Trong mắt mọi người là sự hoảng hốt.
Bốn lần luyện đan lần trước, anh vô cùng thoải mái, nhanh chóng luyện thành đan dược.
Dù là linh đan thượng phẩm trong lần luyện đan cuối cũng chỉ tốn mấy chục giây mà thôi.
Nhưng lần này, sao anh lại bắt đầu làm từng bước?
“Chẳng lẽ anh ta thật sự nắm được kỹ thuật luyện đan đặc biệt nào đó mà không phải đan đạo đã đạt tới đỉnh cao?”, Lữ Khinh Vũ ngẩng đầu, thầm nghĩ trong lòng.
Diệp Thành không có Nhất Niệm Thành Đan khiến nhiều người thất vọng.
Nhưng trong lòng đa số đệ tử Thần Đan Môn càng thêm nhiệt tình.
Nói vậy thì phần thắng của Đan Vương sẽ tăng lên, Thần Đan Môn của họ sắp thắng rồi sao?
Nghĩ như vậy, sống lưng mấy trưởng lão đều thẳng thớm hẳn.
“Ha ha, một lò luyện đan cấp linh bảo mà dám luyện chế tiên đan à?”, một trưởng lão mỉa mai.
“Không sai, lò luyện đan trong tay Đan Vương chính là Bách Dược Bảo Lô trong truyền thuyết.
Năm đó, đó là một trong bảy lò luyện đan mà lão tổ Thần Đan Môn luôn mang theo, dù không bằng lò luyện đan cấp bậc tiên bảo nhưng cũng hơn xa linh bảo.
Chỉ cần nó kết hợp với Địa Phế Chân Hỏa, chỉ có thể gắng gượng luyện thành tiên đan mà thôi.
Còn dùng lò luyện đan cấp linh bảo để luyện tiên đan đúng là nằm mơ!”
Hác trưởng lão cũng lắc đầu.
Nghe xong bình luận của những trưởng lão, mong đợi của mọi người đối với việc Diệp Thành luyện thành công tiên đan cũng giảm xuống.
Có người nói Diệp Thành thắng liên tục bốn trận đã rất lợi hại nhưng người khác lại phản bác Diệp Thành được gọi đan sư đứng đầu thế giới.
Kết quả, ngay cả một viên tiên đan còn không luyện được thì có tư cách gì huênh hoang.
Nhất thời, trong lòng Linh Linh cũng không thể phán đoán thắng bại, trái tim trầm xuống.
“Ầm ầm ầm!”
Từ khi bắt đầu luyện chế Chân Linh Tiên Đan, trên thực tế là sau khi bỏ thêm quả Chân Linh, một tia sáng màu vàng đất chiếu ra từ lò đan, bên trong như có một ma thần tuyệt thế đang bị luyện chế, từ trong lò luyện đan phát ra âm thanh như tiếng sấm.
Bách Dược Bảo Lô cao khoảng trăm trượng, trên thân khắc vô số pháp trận, từng tầng tách ra, gắng gượng đè ép.
Mà lò luyện đan Thanh Văn của Diệp Thành lại chỉ coa có ba trượng, nó giật mạnh, không ngừng rung lên.
“Sao, tôi nói không sai mà!”
Hác trưởng lão kiêu căng ngạo mạn như thế đã thắng chắc.
Rất nhiều người đều mở to mắt, nôn nóng nhìn sang, họ thấy dường như lò Thanh Văn không chịu nổi, cứ như một giây sau là bể tan tành vậy.
Từ khi bắt đầu luyện đan, Bách Dược bảo Lô tỏa ra hào quang màu vàng, càng ngày càng rực rỡ.
Tiên đan ít nhất cũng phải xoay chín lần, Đan Vương đã xoay hai lần, bắt đầu vòng thứ ba, mà lò Thanh Văn lại ngày càng rung lắc dữ dội.
Một hồi lâu sau.
“Bùm!”
Một tiếng nổ lớn vang lên, lò Thanh Văn nổ tan tành, thân lò được làm từ thần mộc trăm năm, được điêu khắc vô số pháp trận, rất vững chắc, có thể chịu được đòn tấn công của cao thủ Kim Đan, nhưng giờ nó lại không chịu đựng được mà nổ tan thành mảnh nhỏ, một tia sáng màu vàng phóng