Nói tới đây, mọi người tức khắc nín thinh.
Thánh Tử!
Con trai của Thánh Thiên Đế thuộc Thánh Thiên Cung, nghe đồn khi mới sinh ra đã có đủ loại thần thông, đôi mắt nhìn thấu Cửu U, điều khiển thời gian.
Tu vi mạnh mẽ, tung hoành khắp tông môn thượng cổ, trẻ tuổi nhưng đã là vô địch không ai sánh bằng.
Diệp Thành nghe nói thế thì trong mắt lóe lên tia sáng, không trả lời, mà dẫn cả đám người xuống núi kiếm chỗ ở.
Người tu chân đã tích cốc từ lâu, dù vài năm không ăn uống cũng không sao nhưng những người kiêu căng này cũng chẳng để mình thiệt thòi nên còn dùng thế lực bản thân mở một nhà nghỉ dưới chân núi, để người ở lại.
Mấy người Diệp Thành vừa vào nhà nghỉ thì nghe thấy tiếng gọi đầy vui mừng.
“Sư phụ!”
Anh quay đầu nhìn thấy Lâm Cửu Nhi đang vui sướng kêu gọi và còn có Lâm Thất Thất đang vô cùng kinh ngạc kế bên.
Cô gái kiêu ngạo này vốn cho rằng sau lần tạm biệt kia thì Diệp Thành sẽ chết dưới tay nhưng thiên kiêu ở tông môn thượng cổ, không ngờ đối phương vẫn còn bình an đứng đây, hơn nữa, chuyện xảy ra ở đỉnh Thái Sơn đã truyền bá khắp nơi.
“Rõ ràng người này chỉ có tu vi Kim Đan, sao có thể đánh chết nhiều thiên kiêu anh tài như vậy? Chắc chắn là bên thế tục đã dùng sức mạnh Chân Quân nhưng vì không để tông môn thượng cổ truy cứu nên đổ hết lên đầu anh ta”.
Biểu cảm của Lâm Thất Thất thay đổi vài lần, cuối cùng cô ta tới cạnh Diệp Thành, nhỏ giọng đe dọa: “Tôi không cần biết anh đến để làm gì nhưng tóm lại, cách xa em gái của tôi ra!”
Diệp Thành nhún vai, thản nhiên nói: “Chính tự cô ta theo tôi đấy chứ, sao tôi quản được?”
…
Lâm Thất Thất giận mà không nói được gì.
Rạng sáng hôm sau, đại hội sông Thương Lan chính thức mở màn.
Thiên kiêu của thất đại huyền môn đã có mặt, thấy tình cảnh rầm rộ như vậy, một ông lão cảm thán:
”Thiên kiêu trong tông môn thượng cổ xuất hiện tầng tầng lớp lớp, khó mà tin nổi, khi họ đều đạt tới tới Chân Quân nhìn xuống thế gia, lại là muôn hình vạn trạng thế này.
Thế giới khác, bao gồm thế tục, sao lại dám đối đầu với tông môn thượng cổ chúng ta!”
Đoàn người Diệp Thành vừa đi tới bằng đường núi, nghe mọi người nói chuyện với nhau, Lâm Cửu Nhi có chút tự ti nên nhích gần tới Diệp Thành.
Lâm Thất Thất thấy thế thì trong mắt lóe lên tia sáng lạnh.
Đại hội sông Thương Lan tổ chức trên núi Hoành Lan
Nhưng có thể đứng trên núi Hoàng Lan, quan sát sông Thương Lan, đấu pháp luận đạo cũng không có bao nhiêu.
Đa số đều đứng dưới núi nhìn lên đài cao mà thôi, theo thời gian, ngày càng nhiều tu sĩ, võ giả từ khắp nơi chạy tới.
Đại hội sông Thương Lan chính là ngày hội của các bậc anh tài trẻ tuổi!
Nghe nói có không ít Chân Quân đích thân tới xem đại hội đấu pháp này.
Ai có thể áp chế quần hùng trên sông Thương Lan chính là người đứng đầu thế hệ trẻ, thậm chí có cả cơ hội giành lấy tiên duyên, bước thẳng vào thiên đạo.
“Nghe nói trong sông Thương Lan có một con Giao Long trắng, tu luyện nghìn năm tu vi mạnh mẽ.
Mỗi năm nó sẽ ra khỏi sông một lần, tế luyện nội đan dưới ánh trăng.
Nếu có thể hút được đan khí của nó thì rất có thể sẽ tiến thẳng Chân Quân, rút ngắn mấy chục năm khổ tu”.
Lâm Thất Thất nhìn về phía sông Thương Lan, lạnh nhạt nói.
Diệp Thành càng nghe càng cảm thấy kỳ quái, trên mặt lộ ra vẻ vi diệu, Giao Long màu trắng trong sông Thương Lan chẳng lẽ là con mà mình nuôi năm đó?
Anh đang suy nghĩ thì bỗng nghe một giọng nói quái thai vang lên: “Ơ, đây không phải là đan sư Bích Hải nổi tiếng như cồn à?”
Mọi người ngẩng đầu lên nhìn thì thấy Hà Cửu Hằng đang chạy tới, trên mặt là nụ cười không có ý tốt: “Đã nghe nói các hạ tinh thông đan thuật từ lâu, tu vi cũng cao thâm khó dò, hôm nay, trong đại hội sông Thương Lan, mong các hạ vui lòng chỉ giáo… đừng hèn nhát mà không dám lên sàn đấu!”
Hắn ta ngửa mặt cười ha hả, hiển nhiên là đang cảm thấy mình có thể thắng Diệp Thành.
Lâm Tuyết mặt sưng húp phía sau hắn ta nhìn Diệp Thành bằng ánh mắt hận thù, cười lạnh một tiếng rồi xoay người rời đi.
Người bên ngoài lập tức bàn tán:
“Là nhà họ Hà- Lôi Lang, Hà Cửu Hằng đấy, hắn ta là con ruột của Chân Quân Lôi Tiêu- Hà Đĩnh Viễn, tu luyện công pháp hệ lôi, tu vi xấp xỉ Lôi Linh Tử, nghe nói tính cách tàn ác, hở ra là giết người!”
“Muốn kiếm lại mặt mũi thì không cần lên núi, giờ tôi có thể giúp anh giống với em anh đấy”
Diệp Thành híp mắt, lóe lên tia sáng.
Mọi người kinh hãi, thực lực của Hà Cửu Hằng có thể đứng trong top 30 dù là tông môn thượng cổ, hơn nữa tính tình tàn nhẫn hiếu chiến.
Diệp Thành dám khiêu khích trắng trợn như vậy trước mặt mọi người, đúng là liều lĩnh!
“Thanh niên này là ai?”
“Chưa thấy bao giờ, chẳng là đệ tử chân truyền tông môn hay quái vật lánh đời nào đó?”
Mọi người đứng xem xì xào.
“Đúng là gan dạ!”
Trong mắt Hà Cửu Hằng lóe lên lửa giận, hắn ta tiến lên một bước, định ra tay.
Lâm Cửu Nhi lo lắng vội nhìn sang Lâm Thất Thát, cô gái nhỏ này ở Huyền Cơ Môn một thời gian, cũng biết không ít chuyện nên sao có thể không biết sự lợi hại của Hà Cửu Hằng?
Lâm Thất Thất