Thật ra những người có mặt ở đây cũng có suy nghĩ đó, nếu không thì sao lại ngăn Thiên Nộ Chân Quân ra tay? Dự tính của bọn họ là trước tiên dùng sức mạnh sấm sét đánh bại anh triệt để, sau đó sẽ mở lời an ủi chiêu mộ, nhưng không ngờ Lâm Thất Thất lại thẳng thắn mở lời.
“Ha ha”.
Diệp Thành cười nhạt, không màng quan tâm, chỉ chú ý đến kiếm khí như Thái Sơn đè nặng kia, vẻ mặt bình tĩnh nói: “Lâm Thất Thất, bầu trời mà cô nhìn thấy quá nhỏ, cô mãi mãi không biết được sự rộng lớn của thế giới bên ngoài”.
Nói xong, anh đưa bàn tay óng ánh như ngọc ra, gập lại chỉ còn một ngón, bình thản chỉ tới:
“Hôm nay, tôi sẽ cho cô thấy thế nào mới gọi là vô địch chân chính!”
Hoa Vân Sơn tu luyện gian khổ bốn mươi năm, kình khí cả người hội tụ, hóa thành kiếm khí màu vàng cao mười trượng, giống như một ngọn núi nhỏ từ trên trời giáng xuống, đủ để đè nát tàu sân bay.
Còn Diệp Thành chỉ dùng một ngón tay đỡ, vô cùng ung dung.
“Đến lúc này rồi mà anh ta còn khoác lác…”
Lâm Thất Thất nhăn mày, trong lòng không vui.
Cô ta đã nể mặt Lâm Cửu Nhi lên tiếng lần cuối, vậy mà Diệp Thành vẫn không nể mặt.
Trong lòng Lâm Thất Thất đã phán tử hình cho Diệp Thành, thất vọng cùng cực.
Lâm Cửu Nhi sốt ruột đến rơi nước mắt, đang lo lắng theo dõi thì lại chứng kiến một cảnh tượng không thể tin nổi.
“Ầm!”
Trước một ngón tay của Diệp Thành, kiếm khí màu vàng kích thước bằng mỏm núi lại tan đi như bọt biển, hóa thành từng luồng kiếm khí vỡ vụn.
Công lực mà Hoa Vân Sơn tích tụ hơn bốn mươi năm còn cứng chắc hơn cả sắt thép, kết quả lại không chống đỡ nổi.
Một chỉ của Diệp Thành thế như chẻ tre, sau khi đánh tan kiếm khí thì chạm nhẹ lên mũi nhọn của Tùng Văn Cổ Kiếm trước ánh mắt kinh hãi của Hoa Vân Sơn.
“Rắc!”
Tùng Văn Cổ Kiếm đường đường là linh khí trung phẩm lại dần dần nứt ra từ đầu kiếm, giống như trang giấy vậy.
Cuối cùng, sức mạnh một chỉ của Diệp Thành điểm lên ngực của Hoa Vân Sơn, sau đó thu trở về như chuồn chuồn lướt nước.
Còn Hoa Vân Sơn thì nổ tung ngay trên không, hóa thành một đám sương mù màu máu!
Một chỉ phá kiếm thuật, làm nứt Cổ Kiếm, giết chết Vân Sơn!
Trong phút chốc, tất cả đều rơi vào yên lặng.
Tất cả mọi người đều không ngờ đến kết quả này.
Lâm Thất Thất đang cười giễu, nhưng nhìn thấy cảnh này thì nụ cười lập tức cứng đờ, không dám tin.
Đám người Vấn Thiền đại sư, Thiên Hỏa Đồng Tử đồng loạt biến sắc, giống như nhìn thấy ma quỷ.
Ngay cả Thánh Tử cũng kinh ngạc.
Chỉ có Bạch Tiểu Huyên mừng trong lòng, nội tâm thét gào: “Đánh nhau rồi, cuối cùng cũng đánh nhau rồi!”
Trước kia giết Hà Cửu Hằng còn có thể nói là Diệp Thành đánh lén, nhưng một chỉ giết Hoa Vân Sơn này đã chứng minh sức mạnh vô địch của Diệp Thành, hoàn toàn áp đảo thực lực của đám thiên tài.
“Sao anh ta lại mạnh như vậy?”
Trong lòng Lâm Thất Thất rối bời, không muốn tin.
Đoàn Cảnh Long của Thánh Thiên Cung đã đứng ra.
“Không thể nào, chắc chắn là cậu đã dùng đạo thuật hèn mọn!”
Hơn ba phút đồng hồ trôi qua.
Đoàn Cảnh Long bị Diệp Thành tát bay lên núi Hoành Lan, hóa thành đống thịt nát.
Hơn năm phút sau.
Thích Huyền, thủ lĩnh của Ảnh Đao Hội, sư huynh của Đao Phong không phục đứng ra chiến đấu cũng bị Diệp Thành bóp nát đầu, biến thành một thi thể không đầu, vứt xuống sông Thương Lan.
Lần này không còn ai dám đứng ra khiêu chiến.
Tính cả Hà Cửu Hằng cũng chỉ mất thời gian nửa chén trà, Diệp Thành đã giết liên tiếp bốn vị thiên tài.
Mặc dù Đoàn Cảnh Long, Thích Huyền chỉ được xem là đứng áp chót trong các thiên tài phái lớn, nhưng thực lực cấp bậc này đã vô cùng đáng sợ.
Đặc biệt là từ đầu tới cuối anh chỉ đánh một chiêu, như vậy càng đáng sợ hơn.
“Đúng là không ra tay thì thôi, một khi ra tay là khiến người khác ngạc nhiên”.
Hai chị em Lữ Khinh Mộc và Lữ Khinh Vũ mắt lấp lánh, bọn họ vốn nghĩ Diệp Thành chỉ siêu phàm thoát tục về đan đạo, không ngờ thực lực cũng mạnh như vậy.
Lâm Cửu Nhi thì nhìn đến ngây người, mắt chớp chớp, vẻ mặt mê man.
Trái lại, đám người Tiết Mộng Ngưng khá bình tĩnh, dù sao thì Diệp Thành cũng đã trảm Nam Ly Vương, sao có thể sợ đám người Kim Đan này chứ?
“A di đà Phật, bần tăng xin thỉnh giáo Diệp đạo hữu!”
Vấn Thiền đại sư bước ra, tay cầm chuỗi tràng hạt, trên quần áo lóe lên ánh vàng nhàn nhạt.
Ở phía bên trái, trong mắt Thiên Hỏa Đồng Tử lập lòe ngọn lửa, khí thế oai nghiêm.
Ngoài cùng phía bên phải, Ninh Vô Văn của sơn trang Vô Văn đã đứng dậy, hai tay có hai luồng niệm lực dài như rồng vây quanh, tiếng rồng ngâm vang lên liên tục.
Cuối cùng cũng có thiên tài đỉnh cấp ra trận.
Hơn nữa ba vị ra trận một lần!
“Diệp đạo