Cửu Huyền Vạn Kiếm Quyết là kiếm thuật hàng đầu, vô cùng mạnh mẽ, chém được tất cả.
Vì thế kiếm Tru Tinh dù là linh bảo hạ phẩm nhưng có thể chém cả nhật nguyệt, chém Thánh Tử dễ như bỡn mà thôi.
Mà mọi người đều đang sững sờ, không thể tin nổi, ngay cả tám vị Chân Quân đều ngậm miệng không nói gì.
Tuy Thánh Tử mới tiến vào Chân Quân nhưng còn chưa tu hành đạo thuật, công pháp gì của Chân Quân nhưng anh ta vẫn là một Chân Quân.
Nhưng người như thế lại bị Diệp Thành chém giết dễ dàng như đang giết gà, ai mà không bị hù chứ?
Ngay cả chính Thánh Tử cũng không tin được rằng mình đường đường là Thánh Tử, là người đứng đầu thiên kiêu của tông môn thượng cổ, không ngờ lại bại vào tay Diệp Thành? Đây là một đả kích nặng nề với một Thánh Tử kiêu ngạo.
“A…”
Một tiếng thét điên cuồng phát ra từ miệng Thánh Tử, khí thế rung trời, trên mặt tràn đầy oán hận.
Cơ thể Chân Quân đã hơn xa người phàm.
Dù bị chém thành hai thì cũng chỉ bị thương nặng chứ không tử vong, sau này còn có thể tìm linh được để nối lại nhưng một kiếm này là sự sỉ nhục to lớn đối với Thánh Tử.
“Họ Diệp, dám phá hỏng cơ thể của tao, tao phải giết mày!”
Mỗi một câu thốt ra, hai mắt biến thành một mảnh trong suốt, ngưng tụ hào quang năm tháng vô tận.
Trong hai mắt của anh ta chiếu ra bóng dáng Diệp Thành, trong hư không, hai gợn sóng lướt qua.
“Đó là Con Mắt Thời Gian của Thánh Tử, cuối cùng anh ta cũng dùng thiên phú thần thông này”.
Hạ Thư Nhã hơi híp mắt.
Mà sắc mặt Lữ Khinh Mộc hoàn toàn thay đổi rồi: “Theo lời đồn, hai mắt Thánh Tử có thể dừng thời gian, đông cứng không gian.
Đó là thần thông võ địch.
Trưởng lão Thánh Thiên Cung cũng vì thế mới phong anh ta là Thánh Tử Thánh Thiên Cung năm trăm năm nay.
Dù là Chân Quân thì cũng không thể giãy thoát được, đan sư Bích Hải chết chắc!”
Mà Lâm Thất Thất và Lâm Cửu Nhi đều biến sắc, lo lắng nhìn sang.
Họ thấy Diệp Thành như bị đóng đinh giữa không trung giống con muỗi bị kẹt trong hóa thạch.
Khoảnh khắc này, thời không chung quanh Diệp Thành đều như đứng yên.
Thánh Tử nở nụ cười.
Thiên phú thần thông này của anh ta tuy không dễ dùng, cần tiêu hao tuổi thọ nhưng uy lực cực lớn, với tu vi Chân Quân hiện tại, anh ta có thể làm đông cứ mười cao thủ trong tích tắc.
Trong trận chiến, thứ này có thể giết chết cả một cao thủ hàng đầu chứ đừng nói chi một người chưa phải là Chân Quân như Diệp Thành, ít nhất thì anh cũng bị đông cứng nửa tiếng.
“Xem tao giết mày thế nào nhé”.
Thánh Tử cười lạnh, lấy ra phi đao thượng phẩm, muốn chém về phía Diệp Thành.
Mà mấy Chân Quân đều lạnh lùng lắc đầu, cho rằng Diệp Thành chết chắc.
Nhất là Thiên Nộ Chân Quan, ông ta cười lạnh.
Diệp Thành dùng một kiếm chém nát thân thể Thánh Tử khiến ông ta vô cùng tức giận, may mà Thánh Tử còn át chủ bài, nếu không ông ta cũng ra tay rồi.
“Chết đi!”
Khi phi đao ở trong hư không sắp chém trúng Diệp Thành.
Anh lại mỉm cười, giơ ngón tay, kẹp lấy lưỡi đao
“Sao có thể chứ?”
Thánh Tử sững người, vẻ mặt kinh hãi.
Những người chung quanh đều ngây dại.
Không phải đã bị đông cứng trong thời không này sao? Sao còn giãy thoát được? Điều này thật bất thường!
“Chỉ là chút pháp thuật thời gian nhỏ mà cũng dám nhốt tôi? Đúng là múa rìu qua mắt thợ!”
Diệp Thành thuận tay bẻ gãy phi đao, sau đó tung ra một cước, giẫm lên trên phần đầu của Thánh Tử.
“Dừng tay!”
Một tiếng quát kinh thiên động địa vang lên, truyền khác từ một ngọn núi khác.
Nhưng Diệp Thành hoàn toàn không quan tâm, tung một cước giẫm đầu anh ta thành bụi, thần hồn cũng bị đá nát.
Thần thể của Diệp Thành đã tới đại thành, mạnh mẽ cỡ nào? Mạnh cỡ Chân Quân cũng bị đá nát, huống chi chỉ là một Thánh Tử?
Trước khi chết, trong mắt Thánh Tử là sự khó hiểu và hoảng sợ.
Thiên phú thần thông vô địch của anh ta sao lại bị phá?
Nhưng người này lại không ngờ Diệp Thành đã có thân thể Hải Hoàng Ngọc Lưu Ly, có thể điều khiển dòng sông thời gian, một cái liếc mắt thôi là một trăm năm.
So với pháp thuật tạm dừng thời gian vài giây này thì mạnh hơn không biết gấp bao nhiêu lần!
“Giết Thánh Tử rồi sao?”
Lâm Thất Thất kinh hãi đứng lên, sợ hãi nhìn về phía Diệp Thành.
Mà Hạ Thư Nhã, Lữ Khinh Mộc lại đờ ra, gần như là không tin.
Đây chính là Thánh Tử mà!
Thái tử tương lai của Thánh Thiên Cung, có thể trở thành nhân vật đứng đầu tông môn thượng cổ mấy trăm năm, thế mà lại bị một cước của Diệp Thành giết chết? Hơn nữa, đó còn là khi ở trước mặt bao nhiêu Chân Quân và thiên kiêu thế này, hống hách thế sao? Đó là một loại cương quyết!
Trên thực tế, người càng không thể tin nổi là Bạch Tiểu Huyên, người chồng chưa cưới mà cô ta đang mong ước lại bị Diệp Thành giết chết như vậy sao?
“Dù là cha mình, e là cũng không dám làm càn như anh ta!”
Lữ