“Đúng rồi! Diệp Tiên sư, người giết nhiều Chân Quân phái lớn như vậy không sao chứ?”
Lâm Cửu Nhi đột nhiên phản ứng lại.
Nhiều người la hét trong lòng:
“Chị à, bây giờ chị mới nghĩ tới à? Tên Diệp Thành này đã giết bảy thiên tài đứng đầu cộng với Thánh Tử, còn giam cầm Thủy tiên tử, đồng nghĩa đã đắc tội với thất đại huyền môn và Liệt Diệm Cốc.
Dù là người điên cuồng nổi tiếng trong lịch sử cũng không kiêu căng bằng anh ta!”
Đừng thấy lúc này trên mặt không ít người đều lộ vẻ kính nể mà lầm, thật ra trong lòng họ đang đợi Diệp Thành trở thành trò cười.
“Không cần lo lắng, sư phụ tự có cách”.
Diệp Thành không hề để tâm, vẻ mặt vô cùng bình thản.
Anh vừa nói vừa nhìn về phía chân trời xa xa.
Lúc này trên sông Thương Lan không biết vì sao đột nhiên nổi sóng, bọt nước càng lúc càng lớn, cuối cùng hóa thành sóng to gió lớn.
Bức tường nước cao mười trượng cuộn lên từ mặt sông, giống như một đường chỉ trắng, từ xa vọt tới với tốc độ rất nhanh, quét qua toàn bộ mặt sông, lao về phía này.
“Là giao long trắng, nó đến rồi ư?”
Lữ Khinh Mộc kêu lên.
Mọi người không khỏi nhìn sang với ánh mắt ngưỡng mộ.
Nghe nói dưới sông Thương Lan có một con giao long trắng đã sống một nghìn năm, tu vi sâu không thể lường được.
Cách nửa năm, nó sẽ bơi từ hang của mình ở hạ du lên đỉnh núi ở thượng du, nuốt nhả nội đan dưới ánh trăng.
Đan khí của giao long trắng có thể bồi dưỡng tu vi, hỗ trợ kim đan con người xuất khiếu.
Đại hội sông Thương Lan lần này mọi người cũng đến vì nó.
Tiếc là với bản lĩnh của bọn họ hoàn toàn không thể đuổi bắt nó, chỉ có thể bao vây nó trong chốc lát, lấy được một ít đan khí mà thôi.
Tám người đứng đầu hơn một nửa là đến để uy hiếp giao long trắng, bảo vệ tính mạng của các đệ tử.
“Cửu Nhi, hãy nhìn cho kỹ, xem sư phụ bắt con giao long trắng này làm thú cưng chơi”.
Diệp Thành cười ha hả, đi đến bên bờ sông, vung tay áo ra.
“Ầm!”
Sông Thương Lan rộng ba trăm trượng lại tách đôi sau cái phất tay của Diệp Thành.
Bức tường nước mênh mông đến chỗ này lập tức dừng lại, không tiến thêm nữa.
Một cái phất tay tách rời sông!
Nhiều người nhìn thấy mà hào hứng vô cùng, thần uy bậc này thì cho dù là ở các Chân Quân cũng hiếm thấy.
“Hay lắm, hay lắm, con thích bé giao long”.
Lâm Cửu Nhi phấn khởi nói, còn những người khác thì lại âm thầm khinh thường.
Con giao long trắng đáng sợ kia tu vi mạnh đến mức nào chứ, ngay cả những Chân Quân trước kia đến cướp đan khí cũng chỉ có thể vây nhốt nó trong chốc lát.
Dù Diệp Chân Quân có lợi hại hơn chăng nữa, không lẽ lại có thể bắt được nó luôn hay sao?
“Gừ!”
Trong dòng sông Thương Lan vang lên tiếng rồng gầm giận dữ, một con giao long dài hai đến ba trăm mét, toàn thân vảy màu trắng như tuyết, đầu to như căn nhà, trên thân có tứ chi lao ra khỏi mặt sông, lạnh lùng nhìn anh.
Vô số mây mù quấn quanh người nó, giống như chân long giáng thế.
Lúc này, nó nghiễm nhiên đã tiến hóa từ giao long thành đằng giao, thậm chí mơ hồ có xu hướng phát triển thành chân long.
Nhưng Diệp Thành không hề để ý, tay nắm vào hư không:
“Qua đây cho tao!”
Chân nguyên hùng hậu kết hợp với sức mạnh xác thịt hóa thành bàn tay khổng lồ màu xanh vàng, to mấy chục trượng.
Bàn tay khổng lồ quét ngang trời, đột ngột tóm lấy giao long trắng.
“Gừ!”
Giao long trắng kêu lên một tiếng rung chuyển đất trời, phẫn nộ gào thét.
Nó tu luyện hơn nghìn năm, lại bắt được chiếc xe thuận đường là đại trận Chuyển Long Thiên Sinh và linh khí khôi phục, tu vi chấn động đất trời, sức chiến đấu không thua kém gì sự tồn tại tối cao ở sông Thương Lan.
Cho dù tông môn Thượng cổ xuất hiện, có Chân Quân nào gặp nó mà không kính cẩn? Cái gọi là đan khí mà vài Chân Quân kia lấy được chẳng qua là nó không màng quan tâm, vội đi tế luyện nội đan nên thuận tiện phun ra chút đan khí cho bọn họ mà thôi.
Kẻ vừa tới đã muốn bắt nó làm thú cưng như thế này thì chưa từng gặp qua.
“Ầm!”
Giao long trắng tức giận, chẳng mấy chốc mặt sông Thương Lan vô tận cũng bắt đầu sôi trào, nước dâng lên như biển.
Nguyên khí hệ thủy cuồn cuộn bị giao long trắng thao túng, như hóa thành con rồng giận dữ.
Trên mặt sông có những con rồng nước vọt lên trời, đánh về phía Diệp Thành.
Thế nhưng một lát sau, động tác của nó bỗng khựng lại, đôi mắt mở to.
“Người kia… Người kia không phải là chủ nhân của mình đây sao?”
Trong khoảnh khắc, tất cả linh khí phẫn nộ đều tan biến, từng mảng nước sông rút trở về.
Cơ thể giao long trắng biến nhỏ lại chỉ còn ba thước,