"Nghe nói thời thượng cổ, Hiên Viên Đại Đế thống nhất cả Hoa Hạ, từng dùng một thanh kiếm chém ra sông Thương Lan ba nghìn dặm.
Cuối cùng người cắm thần kiếm của mình vào đầu sông Thương Lan, biến thành núi Hoành Lan".
Lâm Cửu Nhi nói rất hứng khởi.
Lúc này mọi người đã rời khỏi thành phố Thanh La.
Họ ngồi thuyền đi dọc theo dòng sông Thương Lan, một ngày đi ngàn dặm, chưa đến ba ngày đã đến gần núi Hoành Lan.
"Hừ, đây chỉ là thần thoại mà thôi, chém một kiếm vạch ra sông Thương Lan, ngay cả binh khí cũng phải dài đến mấy ngàn trượng, vậy thì Hiên Viên Đại Đế đó lớn bao nhiêu, cao vạn trượng sao?"
Tiết Mộng Ngưng hừ lạnh một tiếng.
Lâm Cửu Nhi chợt kêu lên.
Cô ấy từ lúc nhỏ đã thích nghe những câu chuyện cổ, những câu chuyện này hồi nhỏ ông già ở huyện Lâm Sơn kể cho cô ấy nghe.
Còn về thật giả thì điều đó đã sớm bị chôn vùi trong dòng chảy lịch sử, không ai biết rõ ràng.
Diệp Thành ngồi ở đầu hồi chiếc thuyền có mái che, anh nhìn về phía ngọn núi cao có hình dáng tựa thanh kiếm kia, ánh mắt sâu thẳm.
Tiết Mộng Ngưng có thể coi nó là câu chuyện đùa, nhưng Diệp Thành biết, trong vũ trụ quả thực có kẻ có thể dùng tay không lập nên thế giới, chém một kiếm vạch nên cả dòng sông, người cao vạn trượng.
Những cái khác thì không nói, Huyền Vũ trưởng thành đã có thể nuốt được mặt trời, đó là sự tồn tại mạnh mẽ đến cỡ nào cơ chứ?
Nhưng có thể làm được điều này thì ít nhất cũng phải là cường giả cảnh giới Nguyên Anh.
Mà thậm chí trước kia Diệp Thành còn sử dụng kiếm Hiên Viên của người đó nên tất nhiên là biết thực lực của đối phương, chắc chắn là Nguyên Anh đỉnh phong thậm chí có thể chạm tới cánh cửa Hợp Đạo.
Phải biết là tu sĩ cảnh giới Hợp Đạo được xưng là Chân Tiên, cho dù là xét cả khắp mười tinh vực lớn này thì cũng có thể xưng là cao thủ, có sức chiến đấu mạnh mẽ trong số các tiên môn lớn.
"Từ đó có thể thấy thiên phú của người Hoa Hạ chúng ta không thua kém bất cứ chủng tộc nào.
Nhưng năm đó rốt cuộc là ai mà ngay cả Hiên Viên Đại Đế cũng có thể phong ấn được, năng lực của thất đại huyền môn không thể làm được chuyện này".
Diệp Thành chậm rãi suy nghĩ, ánh mắt lóe lên.
Lúc này vô số các thế gia đều đã tụ tập đông đúc.
Trên sông Thương Lan đâu đâu cũng có những cánh buồm đón gió mở rộng.
Có cánh buồm mây ngũ sắc, có cánh buồm bằng gấm, có cánh buồm thêu hình rồng màu vàng kim.
Từng chiếc thuyền đều vô cùng lớn, thậm chí có cái dài mấy trăm mét, lấp đầy cả sông Thương Lan.
"Ù ù ù!"
Từng đợt kèn phát lệnh vang lên.
Đội thuyền ở trước thuyền có mui đột nhiên tách ra hai bên.
Chiếc thuyền có mui tựa như đế vương giá lâm, trong ánh mắt của mọi người, nó đạp gió rẽ sóng, lướt nhanh về phía núi Hoành Lan.
Tất cả mọi người đều biết một điều.
Diệp Thành đến rồi!
Vô số người lặng lẽ quan sát thanh niên mặc đồ đen đó.
Không biết có bao nhiêu thiên tài thế hệ trẻ trong lòng ngổn ngang trăm mối.
Người trước mặt họ chính là người đã đánh bại thiên tài khắp nơi, danh chấn tông môn thượng cổ, trở thành người mạnh nhất thế hệ trẻ.
Càng không biết có bao nhiêu gia chủ thế gia, chưởng môn của các môn phái ghen ghét trong lòng.
Lão tổ của họ khổ sở tu luyện mấy trăm năm cũng chỉ lên đến Chân Quân mà thôi.
Diệp Thành mới hơn hai mươi đã lên đến đỉnh cao, đứng từ trên cao ngạo nghễ nhìn xuống các tông môn thượng cổ, sao họ có thể không ghen ghét cho được?
"Trận chiến này nếu cậu ta có thể vượt qua thì năm trăm năm tiếp theo, cả giới tông môn thượng cổ đều sẽ phải run rẩy dưới chân cậu ta".
Có ông già kiến thức sâu rộng không khỏi cúi đầu cảm thán.
Những người xung quanh đều gật đầu tán thành.
Bởi vì thời gian chưa đến, đám người Vấn Kiếm lão tổ vẫn chưa tới nên Diệp Thành chưa lên núi.
Sau khi thuyền cập bến, anh tìm một tảng đá lớn màu xanh sạch sẽ bên bờ sông rồi ngồi xếp bằng xuống.
Mọi người đều im lặng chờ đợi.
"Vù vù vù!"
Trên bầu trời, từng luồng ánh sáng vụt qua.
Các Chân Quân bắt đầu đến.
Mỗi một luồng ánh sáng đều đại diện cho một cường giả cảnh giới Xuất Khiếu có thể tung hoành khắp tông môn thượng cổ.
Địa vị của họ cao quý, đều từng là chưởng môn hoặc là trưởng lão của thượng tông.
Họ cưỡi linh thú đến hoặc là đi phi thuyền đến, khí thế cuồn cuộn.
Nhưng lúc này khi đến trước núi Hoành Lan, họ lại không lên núi mà dừng dưới chân núi, bày tỏ sự tôn sùng và kính trọng với hai cường giả tối cao.
Rất nhanh sau đó, một chiếc phi thuyền dài đến trăm mét bay trên bầu trời.