Diệp Thành vẫn không chút sợ hãi, lửa vàng hừng hực, ý chí chiến đấu như sóng dữ.
"Ầm!"
Hai người lại lần nữa va chạm, chiến hỏa lập tức bùng lên.
Đối với mọi người trong tông môn Thượng cổ, Vấn Kiếm lão tổ trong mắt bọn họ lúc này giống như thần minh, khí thế ngùn ngụt, khiến trời đất phải biến sắc kia làm bọn họ run sợ trong lòng.
Rất nhiều người có tu vi yếu lập tức quỳ rạp dưới đất, run như cầy sấy.
Cho dù rất nhiều Chân Quân cũng kinh ngạc trong lòng, như đang đối mặt với cự thú hồng hoang.
Vậy nhưng Diệp Thành chẳng chút sợ hãi, dù sao Tiểu Thiên Quân vẫn cách Nguyên Anh thực sự một trời một vực, sức mạnh bùng phát cũng chỉ có một đợt.
Đợt này kết thúc, Vấn Kiếm lão tổ sẽ tụt dốc xuống Xuất Khiếu đỉnh phong.
Trừ khi lão lại khổ tu ba nghìn năm, để Kim Đan Hóa Anh.
Tu hành ba nghìn năm chỉ vì một lần ra tay, thảo nào Vấn Kiếm lão tổ lại nói với Diệp Thành đầy căm hận như vậy.
Với tuổi tác của lão, thì lấy đâu ra cơ hội khổ tu ba nghìn năm nữa? Sau lần phá công này, về cơ bản đời này lão không còn hy vọng gì với Nguyên Anh nữa.
"Giết!"
Diệp Thành lao lên trời, lửa vàng rực rỡ, như chiến xa thần linh băng qua bầu trời.
Còn Vấn Kiếm lão tổ chỉ chìa tay ra vỗ nhẹ.
"Ầm ầm!"
Trong khoảnh khắc, trời đất biến sắc.
Dòng nguyên khí khổng lồ to bằng cành cây từ bốn phương tám hướng cuồn cuộn hội tụ lại, hóa thành một chưởng lớn to nghìn mét trước mặt Vấn Kiếm lão tổ.
Chưởng lớn như tay trái thần linh, che trời rợp đất, cả đỉnh núi Hoành Lan đều bị bàn tay này che kín.
Nó mà vỗ xuống, cho dù là sông Thương Lan thì cũng bị chẻ đôi.
"Bịch!"
Diệp Thành chìm vào trong chưởng lớn, lập tức chỉ cảm thấy nguyên khí xung quanh bỗng ngưng tụ thành tấm thép, vô cùng cứng rắn.
So với lĩnh vực giả trước đó thì không biết mạnh hơn gấp bao nhiêu lần, đã có mấy phần phong thái của Thiên Quân nắm giữ trời đất.
"Chỉ thế này còn chưa làm gì được tôi đâu".
Diệp Thành cười khẩy.
Ba thần thể hợp nhất, lại thêm chân nguyên của Xuất Khiếu trung kỳ, hóa thành ánh sáng vàng thực chất.
Những ánh sáng vàng này trải khắp mười trượng xung quanh Diệp Thành, giống như tường đồng vách sắt, cho dù là đạn hạt nhân thì cũng chưa chắc có thể phá vỡ.
Cuối cùng, Diệp Thành quát to một tiếng, tất cả những ánh sáng vàng này đều bùng lên thành ngọn lửa hừng hực.
"Ầm ầm!"
Lửa vàng rực rỡ dần lan ra ngoài, đến khi được mấy trăm trượng mới dừng lại.
Nhìn từ bên ngoài, chỉ thấy bàn tay thần linh to lớn kia bỗng bị lửa vàng thiêu đốt thành một lỗ hổng lớn, giống như tượng sáp Phật bị chảy.
Sức mạnh khủng khiếp kia có thể khiến các Chân Quân khác sợ hãi, nhưng lại chẳng làm gì được Diệp Thành.
Sức mạnh của anh cực tinh cực thuần, giống như kim cương bách luyện, chỉ có thể dùng cứng chọi cứng, dùng đậu phụ để đập thì cho dù là núi đậu phụ cũng vô ích.
"Khóa!”
Một chưởng thất bại, Vấn Kiếm lão tổ không chút hoảng loạn, chỉ khẽ quát.
Lập tức, vô số nguyên khí hội tụ thành lốc xoáy kiếm khí.
Một luồng, hai luồng, ba luồng...!Đến cuối cùng, đủ chín mươi chín luồng kiếm khí như rồng, chấn động trời đất.
Thậm chí ở sông Thương Lan cũng có cột nước to lớn vút lên.
Mọi người ngẩng đầu, như nhìn thấy bão to ập đến.
Là thật sao? Thập Tuyệt Kiếm Đạo!
Nhưng lúc này, Vấn Kiếm lão tổ thi triển đã mạnh hơn lúc trước gấp hơn chục lần.
"Mỗi lốc xoáy kiếm khí này bằng với một đòn toàn lực của Trường Hà Kiếm Tiên.
Bây giờ giữa đất trời có chín mươi chín luồng, tương đương với chín mươi chín thiên tài đứng đầu cùng lúc ra tay, tông môn Thượng cổ ai có thể chống đỡ được chứ? Cho dù là Thiên Quân thực sự thì cũng chỉ đến thế mà thôi".
Sắc mặt Khô Văn phu nhân đầy kinh ngạc.
Các thiên tài đứng đầu khác cũng thầm run sợ trong lòng.
Tuy bọn họ mạnh, nhưng đối mặt với bảy tám người đứng đầu cùng liên thủ thì cũng phải lùi bước, chín mươi chín người đứng đầu là khái niệm gì chứ? Đủ để san bằng cả tông môn Thượng cổ, cho dù thất đại huyền môn kết hợp với nhau cũng chưa chắc có thể đánh tay đôi.
"Rốt cuộc bọn họ mạnh đến mức nào chứ?"
Những ánh mắt kính nể không chỉ nhìn về phía Vấn Kiếm lão tổ, mà còn nhìn về phía Diệp Thành.
Đối với bọn họ, Vấn Kiếm lão tổ đã mạnh, nhưng Diệp Thành có thể ép lão tung con át chủ bài ra, thì chẳng phải cũng là tuyệt thế đương thời sao?
"Trận này