Liễu Băng Dao đứng ngoài cửa phòng Diệp Thành, ánh mắt tràn ngập vẻ lo lắng.
Diệp Thành đã trở về gần một tháng, khoảng thời gian này anh chưa từng ra khỏi phòng, ban đầu cô ta đặt đồ ăn ngoài cửa vẫn sẽ ăn, nhưng mấy ngày gần đây, bữa ăn đều không bị động tới.
“Không phải đã xảy ra chuyện gì rồi chứ?”
Liễu Băng Dao cắn môi, cuối cùng vẫn không nhịn được gõ cửa, hỏi: “Diệp Thành, anh ổn chứ?”
Không có tiếng trả lời, trong phòng chẳng có âm thanh nào phát ra, thậm chí còn có cảm giác không người ở, Liễu Băng Dao càng thêm lo lắng, cuối cùng quyết tâm chuẩn bị phá cửa xông vào.
Tiếc là cô ta chỉ là một cô gái yếu đuối sao có thể đánh vỡ được cánh cửa phòng trộm cao cấp của biệt thự, sau vài lần, cánh tay cô ta tê dại vì chấn động, lòng càng thêm lo lắng và ấm ức, cô ta ngồi dưới đất bật khóc.
Đúng lúc này, cánh cửa phòng đột nhiên mở toang, Diệp Thành bước ra ngoài, thản nhiên hỏi: “Cô ở đây làm gì vậy?”
“Tôi…”
Liễu Băng Dao ngẩng đầu định đáp lại đột nhiên thẫn thờ, chỉ thấy dưới ánh trăng chiếu rọi, cả người Diệp Thành như được bao phủ bởi một tầng ánh sáng rực rỡ lộng lẫy, dưới ánh trăng phản chiếu, anh phóng khoáng như thần tiên, sáng chói thu hút ánh nhìn hơn bất cứ chàng trai dễ nhìn nào.
“Hả?”
Mãi đến khi nghe thấy âm thanh đặc biệt của người kia, Liễu Băng Dao mới tỉnh táo lại, mới nhận ra vừa nãy mình sững sờ vì Diệp Thành, cô ta chợt đỏ mặt xấu hổ, nhỏ giọng nói:
“À… vì anh lâu rồi chưa ra khỏi phòng nên tôi hơi lo”.
Nói xong cô ta bỗng thấy giận bản thân mình, sao lại nói ra lời cất giấu trong lòng ra vậy chứ? Chắc sẽ lại bị anh ta cười nhạo vì mình tự đa tình cho xem.
Sau đó, cô ta lại nhận được câu trả lời.
“Cảm ơn, đồ ăn lúc trước cũng là cô mang đến phải không?”
Liễu Băng Dao tròn mắt kinh ngạc, không phải chứ, chủ nhà kiêu ngạo chưa từng cúi đầu lại nói câu cảm ơn với mình sao?
Diệp Thành quả thật là người kiêu ngạo nhưng anh không hề lạnh lùng, chỉ cần là người quen thì đều được anh đối xử vẫn khá dịu dàng, vì lo lắng cho anh mà Liễu Băng Dao này định đập cửa xông vào, anh đương nhiên sẽ không đối xử lạnh lùng.
Diệp Thành đỡ lấy Liễu Băng Dao, lúc giữ vai đối phương đã âm thầm truyền một luồng linh khí vào người cô ta, bỗng nhiên cánh tay sưng tấy của cô ta dần hồi phục, có cảm giác thoải mái không nói lên lời liền vô thức khẽ rên một tiếng “Ư”.
Khuôn mặt xinh đẹp của cô ta đột nhiên đỏ bừng vì xấu hổ, tự chửi rủa bản thân sao lại phát ra âm thanh đó, Diệp Thành lại chẳng hề để ý, chỉ nhìn bảng vẽ vương vãi trên đất: “Trước đây cô làm gì vậy?”
Liễu Băng Dao vội vàng lắc đầu, thoát ra khỏi suy nghĩ vẩn vơ, nhỏ giọng đáp: “Đây là… sở thích cá nhân của tôi”.
“Vì tôi bỏ nhà đi, thẻ ngân hàng bị khóa, tiền tiết kiệm càng dùng càng ít đi, vì vậy dự định vẽ truyện tranh kiếm thêm chút tiền”.
Ban đầu, hứng thú của Diệp Thành với Liễu Băng Dao chỉ dừng ở Tơ ngọc Thiên Hồ nhưng trải qua chuyện vừa nãy, thái độ của anh với cô ta đã hòa hoãn hơn chút, sau khi nghe đối phương trả lời, đột nhiên anh nhướn mày nói:
“Bỏ nhà ra đi?”
“À… cái đó, là vì tôi không thích đối tượng kết hôn mà trong nhà sắp đặt nên trốn đi”, Liễu Băng Dao hơi bối rối, liếc trộm Diệp Thành một cái: “Anh đừng cười tôi”.
Diệp Thành không đáp lại mà lấy di động, một lát sau tài khoản Zalo của Liễu Băng Dao có thêm một bạn mới, anh bình thản nói: “Người này quen biết với biên tập của một nhà xuất bản, tình huống cụ thể thì cô nói với cô ấy là được”.
Người bạn mà anh giới thiệu cho Liễu Băng Dao chính là Thẩm Minh Nhan, là