“Dừng tay!”
Trong bầu không khí hết sức căng thẳng, cuối cùng Vấn Kiếm lão tổ cũng mở lời.
Mặc dù giọng nói lão không to nhưng lại truyền đến tai của tất cả mọi người một cách rõ ràng:
“Trận chiến này là tôi đã thua, thiên phú của Diệp đạo hữu nghìn năm trở lại đây không ai có thể sánh bằng, xứng đáng là người đứng đầu của tông môn Thượng cổ chúng ta.
Từ nay về sau, thất đại huyền môn sẽ tuân theo giao hẹn, không làm khó đạo huynh nữa”.
Nói xong, Vấn Kiếm lão tổ khom người trước Diệp Thành.
Cái khom lưng này với lão mà nói là vô cùng gian nan, tượng trưng cho uy danh mấy nghìn năm của mình đều giao phó cho Diệp Thành.
Quán Vân tiên tử đứng bên tay run run, mấy lần muốn ngăn lại nhưng cuối cùng vẫn không làm vậy.
Chứng kiến cảnh này, mọi người đều cảm thấy phức tạp, khó hiểu.
Từ nhỏ bọn họ đã nghe uy danh của Vấn Kiếm lão tổ mà lớn lên, bây giờ nhìn thấy thần thoại bất bại này cuối cùng cũng thất bại, giống như một câu chuyện cổ tích tan vỡ vậy.
“A di đà Phật, chúc mừng Diệp đạo hữu trở thành người đứng đầu tông môn Thượng cổ”.
Ánh mắt của đám người Vô Thiên Phật lấp lánh bất định, cuối cùng cũng niệm một câu Phật hiệu, cúi người hành lễ.
Các chưởng môn của thất đại huyền môn đều đã cúi đầu, những Chân Quân khác tất nhiên không dám ngăn cảm, đồng loạt lên tiếng: “Chúng tôi xin chúc mừng đạo huynh thống trị tông môn Thượng cổ, đứng đầu thiên hạ”.
Dưới chân núi, hàng vạn người tu hành đều hành lễ, nhiều người còn quỳ rạp sát đất, bái lạy Diệp Thành: “Chúc mừng Diệp thượng tiên phong thần sau một trận chiến, vô địch thiên hạ.
Chúc thượng tiên pháp lực kéo dài, tuổi thọ vạn năm!”
Diệp Thành đứng trên đỉnh núi, áo đen mắt đen, tóc dài tung bay.
Anh nhìn xuống từ đỉnh núi cao nghìn trượng, vô số người đông như kiến quỳ xuống dưới chân mình.
Mà trước mắt, ngay cả Chân Quân cũng phải cúi đầu, sự uy nghiêm đạp cả một giới dưới chân mình thế này thiên hạ có được bao nhiêu người?
Đám người Lâm Thất Thất, hai chị em nhà họ Lữ và Bạch Vân Thường đều nhìn Diệp Thành trên màn hình với ánh mắt phức tạp, trong lòng bao cảm xúc đan xen.
Ngay cả Lữ Vân Trường cũng kinh ngạc.
Lão từng nghĩ Diệp Thành sẽ thắng, nhưng không ngờ cậu ta lại thắng một cách dễ dàng như vậy, giống như có thêm mười Vấn Kiếm lão tổ nữa tới đây cậu ta cũng có thể đánh bại.
“Haizz, già rồi, già rồi…”
Mặc dù đã cược đúng nhưng trong lòng lão vẫn cảm thấy trống trải không hiểu vì sao, lão lắc đầu lẩm bẩm…
Tin tức nhanh chóng được lan truyền, Diệp Thành đánh bại Vấn Kiếm lão tổ ở đỉnh núi Hoành Lan, đăng quang người đứng đầu Hoa Hạ, khiến toàn bộ tông môn Thượng cổ chấn động.
“Anh biết gì chưa? Trận chiến trên đỉnh núi Hoành Lan có kết quả rồi”.
“Chắc chắn là Vấn Kiếm lão tổ thắng.
Vấn Kiếm lão tổ trăm trận trăm thắng, là biểu tượng chí tôn.
Sau trận chiến này, Vấn Kiếm lão tổ cũng nên đóng cửa núi không ra tay nữa.
Thánh Thiên Cung đã mất đi Thánh Tử, ba trăm năm sau Cổ Kiếm Môn sẽ đứng đầu…”
“Không, người thắng là Diệp Tiên sư”.
“Cái gì?”
“…”
Cuộc đối thoại tương tự như vậy diễn ra ở không biết bao nhiêu nơi.
Tin tức của trận chiến đỉnh cao này giống như sấm sét gió bão cuốn qua khắp Hoa Hạ.
Các võ giả thuật sĩ vui mừng khôn xiết, bọn họ đã bị người tu chân của tông môn Thượng cổ cưỡi trên đầu quá lâu, bây giờ chính là lúc nở mày nở mặt.
Còn phía tông môn Thượng cổ, vô số người trợn tròn mắt không dám tin.
Chuyện Vấn Kiếm lão tổ thất bại với bọn họ mà nói giống như một loại thường thức nào đó bị phá vỡ.
Vấn Kiếm lão tổ là tồn tại bất bại! Điều này giống như mặt trời mọc hướng Đông, quả táo rơi xuống đất, đều là chân lý bất biến.
Nay chân lý tan vỡ, thần thoại sụp đổ là cú sốc với nhiều người.
Trong Cổ Kiếm Môn vô cùng yên tĩnh.
Hôm nay muôn vàn đệ tử bị sụp đổ chân lý, mặt mày như tro tàn.
Thậm chí có người còn không chịu nổi, thẳng tay rút kiếm tự sát.
Thái thượng trưởng lão trấn thủ Cổ Kiếm Môn cũng không thể làm gì được.
Thất đại huyền môn và Liệt Diệm Cốc lan truyền tin tức xôn xao.
Các đệ tử bàn luận sôi nổi Diệp Thành rốt cuộc là ai, thậm chí có người thủ đoạn cao cường còn lấy được cảnh quay chiến đấu từ tiền tuyến.
Tuy nhiên, những cảnh quay này đều vô cùng quý giá, được dùng pháp thuật đóng dấu, chỉ lưu truyền với một số ít người.
Tại quận Lâm Sơn.
Đám người Lâm Trí Xung toàn bộ