Trong phút chốc, toàn bộ Hoa Hạ nổi giông nổi gió, Tiêu Nghĩa Tuyệt lập tức huy động toàn bộ lực lượng để chuẩn bị phòng thủ đồng thời lão ta cử người đến gọi Diệp Thành, bàn bạc kế sách ứng phó.
Bỗng chốc, rất nhiều ánh mắt hướng về phía Bạch Vân Quán, mọi ánh mắt đều đổ dồn lên người Diệp Thành.
Toàn bộ tông môn thượng cổ đều nín thở, đợi sự hồi đáp của Diệp Thành.
Bên ngoài loạn hết cả lên, đương nhiên bên trong Bạch Vân Quán cũng không yên ổn.
Vô số đệ tử Bạch Vân Quán đều nhìn Diệp Thành bằng ánh mắt lưỡng lự.
Bọn họ không hiểu, sao tên nhóc này vẫn bình thản đến vậy chứ!?
“Sư phụ, bọn họ nói Thánh Thiên Cung muốn ra tay với người, chuyện này là thật sao?”
Lâm Cửu Nhi hùng hổ xông vào.
Lâm Cửu Nhi, Bạch Vân Thường cùng đám người của Kiểu Nguyệt Tiên Tử đi theo sau, ánh mắt người nào người nấy đều phức tạp.
“Chắc chắn bọn họ đang vu tội cho người, nhất là người chị của Kỳ Hoàng Na, cứ luôn miệng nói chết chắc rồi, đúng là hiếp người quá đáng…”
Lâm Cửu Nhi bĩu môi đáng yêu, bất bình mà nổi giận.
“Đúng thế, đúng là vậy!”
Diệp Thành bình tĩnh đáp.
“Hả?”
Lâm Cửu Nhi bỗng ngẩn người như bị sét đánh trúng vậy.
Lâm Thất Thất đau khổ nhắm mắt lại, dường như một ước vọng nào đó trong lòng cô ta bị tan vỡ vậy.
Trước khi tới đây, trong lòng bọn họ đã nắm chắc đến bảy, tám phần nhưng vẫn ôm chút hy vọng trong lòng.
Bạch Tố Tiên thở nhẹ một tiếng, bày tỏ sự thương tiếc.
Còn đám người Kiểu Nguyệt Tiên Tử đã nhìn Diệp Thành bằng ánh mắt nhìn kẻ thù rồi.
“Sao vậy được chứ? Sao bọn họ ray tay với sư phụ được chứ?”
Lâm Cửu Nhi liên tục lùi về phía sau, không dám tin.
Diệp Thành khẽ vuốt mái tóc đen dày của cô gái, nhẹ giọng nói: “Nếu tôi đã đồng ý nhận cô làm đồ đệ thì sẽ vẫn mãi là thầy của cô chứ không phải do thân phận thay đổi.
Nên lựa chọn ra sao, cô cứ tự mình quyết định đi”.
Lâm Cửu Nhi chạy đi trong sự ngỡ ngàng.
Chị của cô ấy vội vã đuổi theo sau.
Ánh mắt của cô ấy nhìn Diệp Thành trước khi rời đi vô cùng phức tạp.
Mọi người trong Bạch Vân Quán im lặng nhưng trong ánh mắt của đám người Kiểu Nguyệt Tiên Tử hiện rõ sự đề phòng, nhìn Diệp Thành như một kẻ dị nhân.
“Mời chân quân rời khỏi Bạch Vân Quán của chúng tôi.
Bạch Vân Quán của chúng tôi nhỏ bé, không đảm đương nổi mấy chuyện tày trời như này”, Kiểu Nguyệt Tiên Tử cúi đầu nói đầy kiên quyết.
Đám người Bạch Vân Thường cũng lần lượt lên tiếng, giọng điệu khách khí còn pha chút xa lánh.
Nghe thấy thế, Thẩm Minh Nhan đột nhiên nổi giận, chẳng phải bọn họ muốn đuổi Diệp Thành đi sao?
“Tôi sẽ đi nhưng không phải hôm nay”, Diệp Thành giơ tay ra, ngăn Thẩm Minh Nhan lại, ánh mắt lạnh lùng: “Nếu Thánh Thiên Đế đã cho tôi ba ngày để đến đó thỉnh tội vậy thì tôi cứ làm theo lời ông ta thôi”.
“Ba ngày sau, tôi sẽ đích thân tới Thánh Thiên Cung để gặp ông ta, xem ông ta định tội tôi như nào!”
Diệp Thành vừa dứt lời, tất cả mọi người bỗng há miệng kinh ngạc.
Anh đang muốn khiêu chiến sao?
…
Rất nhanh chóng, thân phận của Diệp Thành cũng như câu nói cuối cùng của anh tại Bạch Vân Quán đã được truyền ra ngoài, nó như một cơn bão, cuồn cuộn quét khắp tông môn thượng cổ.
Bất ngờ, toàn bộ tông môn thượng cổ rơi vào tình trạng náo loạn, kinh hãi.
Tên Diệp Thành…tên Diệp Thành này đúng là to gan lớn mật mà, đối mặt với ý chỉ của Thánh Thiên Đế mà cũng dám chống đối.
Rất nhiều người nổi cơn căm giận.
Trong nội bộ tông môn thượng cổ thì đánh nhau toác đầu, máu me be bét nhưng khi đối đầu với Diệp Thành thì đoàn kết với nhau, cùng chung kẻ địch.
Những người trước đây giúp đỡ Diệp Thành lúc này cũng trở mặt thành thù.
Nhiều gia chủ gia tộc thế gia muốn chạy theo Diệp Thành để nâng anh lên thành đại tông đời thứ tám của tông môn thượng cổ lại càng bỏ của chạy lấy người, vạch rõ ranh giới với Diệp Thành.
Mấy chàng trai, cô gái thích tung hô Diệp Thành thì đau khổ gào khóc giống như hình tượng của idol bị sụp đổ vậy.
Tại Lâm Sơn, sau khi mọi người biết được tin thì bỗng trở nên tĩnh lặng.
Mọi người đều nhìn thấy gia chủ Lâm Trí Xung bước vào trong phòng với gương mặt tái mét, sau đó tự nhốt mình trong đó, không ai thấy mặt.
Ai nấy đều hiểu rõ sự day dứt và đau khổ trong lòng ông ta.
Sau khi phái Thanh Thành nhận được tin thì trở nên phấn khởi.
Nhiều trưởng lão của phái Thanh Thành lại bắt đầu xuất hiện gần quận Lâm Sơn.
Ngược lại, thất đại huyền môn không chỉ đơn giản là kinh ngạc thôi mà còn phẫn nộ nữa.
Ngoài thất đại huyền môn ra, các