“Các người!”
Ân U Liên trừng to hai mắt, gương mặt vốn lạnh lùng tức khắc tái mét, hận không thể bắn một mũi tên xuyên thủ tim đám người kia.
Diệp Thành là ân nhân cứu mạng của họ mà vừa thấy được người mạnh hơn là họ lại phản phúc, vứt bỏ mấy người Diệp Thành, đây còn là người sao.
“Đúng đó!”, Trương Chân Quân hài lòng gật đầu.
Ánh mắt Trương Chân Quân nhìn Diệp Thành không có ý tốt, thấy Diệp Thành vẫn bình thản như trước thì trong lòng có chút khó chịu nhưng đại cục đã định, chỉ là một ma tu mà thôi, không tổn hại chuyện lớn.
“Phu nhân, theo giao ước của chúng ta, sau khi tìm được bảo địa, hai bên chia đều, được không?”
Trương Chân Quân chắp tay.
“Được!”
Xuân Hoa phu nhân thoải mái gật đầu, ở đây, ngoài bà ta có thực lực mạnh nhất thì Trương Chân Quân cũng chẳng kém cạnh gì.
Hộ vệ Hoa Tiên Tông và tán tu dưới trướng ông ta đều là Kim Đan đỉnh phong, không thể coi thường.
Về phần mấy người Diệp Thành thì chỉ là đám lâu la thôi, thậm chí thực lực phân chia một chút cũng không có.
“Người muốn tiên duyên thì theo lão đây!”
Trương Chân Quân vênh mặt, nghênh ngang tiến lên trước.
Chủ đội Hoa Tiên Tông đều độn quang, nhào tới đất tiên.
Tu sĩ trung niên áo bào vàng đều chẳng hề nhìn Diệp Thành mà vội bay theo, mười mấy người cũng vậy, chỉ còn lại Từ Ninh, tu sĩ già, hai chị em Nhan Ngọc Kiều và hai chủ tớ Diệp Thành.
Tu sĩ già xấu hổ cười với Diệp Thành rồi cũng vội theo.
“Diệp đạo hữu...”.
truyện teen hay
Từ Ninh chắp tay, cũng xấu hổ cười, muốn nói lại thôi.
“Tiên duyên trước mặt thì Từ huynh có thể đi, có điều là hãy cẩn thận đấy!”, Diệp Thành bình tĩnh nói.
“Thật xấu hổ!”
Từ Ninh thở dài, che mặt mà đi.
Chỉ còn Nhan Ngọc Kiều và Nhan Ngọc Tuyết ở lại.
Nhan Ngọc Tuyết nhiều lần muốn độn quang đi nhưng đều bị chị mình cưỡng ép không cho.
“Chị, làm sao vậy? Tiên duyên ngay trước mặt, tới trễ thì không còn gì!”
Nhan Ngọc Tuyết nghĩ mãi mà không rõ lý do.
Trương Chân Quân chưa nói nhưng hiển nhiên là không thích Diệp Thành.
Tu sĩ áo bào vàng thấy được điều này nên mới qua sông chặt cầu, vứt bỏ Diệp Thành.
Dù sao, ơn cứu mạng lớn thật nhưng tiên duyên càng quý hơn.
Hai bên chỉ có thể chọn một, tất nhiên sẽ chọn bên mạnh hơn.
Dù nhìn thế nào, Diệp Thành cũng chỉ có hai người, không phải kẻ thù của mấy người Trương Chân Quân.
Nhan Ngọc Kiều không nghe mà chỉ kéo em gái tới, hơi cong lưng với Diệp Thành, cung kính nói: “Nhan Ngọc Kiều- tu sĩ Chính Khí Tông của đảo Nam Ngọc và em gái Nhan Ngọc Tuyết bái kiến Diệp Thiên Quân!”
“Chị nói gì thế...!Diệp Thiên Quân? Anh ta là Diệp Thiên Quân?”
Nhan Ngọc Tuyết sửng sốt.
Cô ta cẩn thận đánh giá Diệp Thành, chỉ có tu vi kim Đan, ở Luyện ngục Vô Gian có rất nhiều ma tu đạt tới Kim Đan đỉnh phong.
Chỉ thế thôi, nhìn kiểu nào cũng không giống Thiên Quân.
Thiên Quân là gì?
Là người có tuổi thọ tính theo chục nghìn năm, cả Hoa Hạ chẳng có ai.
Là người đứng trên đỉnh của thiên hoang, nhìn xuống chúng sinh, là tu sĩ Nguyên Anh mạnh mẽ.
Nhân vật lớn thần bí như thế thì sao quan hệ với tu sĩ Ngưng Đan nhỏ bé như họ?
“Nhận ra tôi rồi sao?”
Diệp Thành hơi kinh ngạc, anh nhíu mày, nhấc mi nhìn lên.
“Thiên Quân thì hơi khó nhìn ra nhưng Nguyệt Ảnh Chân Quân thì lại có một không hai...!ở đảo Nam Ngọc, tôi từng có chút qua lại với Hoa tộc nên từng thấy Nguyệt Ảnh Chân Quân vài lần!”
Nhan Ngọc Kiều cung kính đáp.
Nguyệt Ảnh Chân Quân là danh hiệu của Ân U Liên mà Nguyệt Ảnh Chân Quân lại đứng đầu tông môn tượng cổ, là thuộc hạ được tin cậy nhất của Diệp Thiên Quân, đây đã là tin tức ai ai cũng biết.
“Hóa ra là vậy!”
Diệp Thành gật đầu.
“Nguyệt Ảnh Chân Quân? Chẳng lẽ là người nổi tiếng với vị Kiếm Thần kia? Nói thế chẳng phải người đứng đầu tông môn thượng cổ- Diệp Thiên Quân...”
Nhan Ngọc Tuyết nghẹn họng, chỉ vào Diệp Thành, lắp bắp mãi.
Cô ta vừa định nói ra tên Diệp Thành thì Nhan Ngọc Kiều đã vội che miệng em gái, nghiêm khắc quát: “Tên của Thiên Quân sao có thể tùy tiện gọi như vậy, còn không mau xin lỗi Thiên Quân!”
Nhan Ngọc Tuyết kịp phản ứng lại, gương mặt tái nhợt, vội quỳ xuống dập đầu với Diệp Thành.