Thôn Uyên bật cười ha hả.
Sau lưng hắn, vô số sương mù màu đen bốc lên, trông cứ như địa ngục Tu La.
Từ trong địa ngục đó có thể thấy bóng dáng lờ mờ của một vị Ma thần đứng dậy.
Ma thần đó cao trăm trượng, toàn thân mặc giáp đen, hai cái sừng dựng thẳng lên trời, lấp lánh ánh sáng lạnh.
Đôi mắt Ma thần đỏ máu như kim cương, mở to cái mồm đỏ máu ra, vô số răng nanh tỏa ra ánh sáng lạnh, trông cứ như ác quỷ địa ngục, cái mồm đó đớp thẳng về phía đám người Trương Chân Quân.
"Đáng tiếc cho người đó, có thể đánh giết từ trong đám binh lính Ma tộc mà thoát ra, cũng coi như là có thiên phú, thế mà lại trở thành đồ ăn trong miệng Thôn Uyên".
Cố Trường Sinh khẽ thở dài.
Đôi mắt anh ta lóe lên ánh sáng, lúc này mới lộ ra khuôn mặt thật.
Anh ta tựa như thần vương cao quý trên tận chín tầng trời, đôi mắt không buồn cũng chẳng vui, nhìn đám người Diệp Thành từ trên cao xuống tựa như nhìn lũ kiến hôi.
Tôn giả Bằng thì chắp hai tay sau lưng nhìn thẳng vào đám tu sĩ.
Lão đã gặp quá nhiều thiên tài rồi, nếu là lúc bình thường không chừng sẽ có hứng thú mà nhận Diệp Thành làm đệ tử, đưa anh ra khỏi cái giếng chật hẹp này để đến với một thế giới rộng lớn hơn.
Nhưng tiên duyên ở ngay phía trước, chỉ có thể từ bỏ.
"Ông ơi, chị kia xinh đẹp thật đấy.
Ông cứu chị ấy đi, cháu muốn chị ấy làm người hầu của cháu".
Cô bé chỉ vào Ân U Liên, một tay níu lấy tôn giả Bằng, nói.
"Được được được, tiểu tổ tông của ông.
Đừng nói là một người hầu cỏn con, cho dù cháu muốn sao trên trời ông cũng hái cho cháu".
Tôn giả Bằng nở nụ cười trìu mến.
Đám người Ân U Liên thấy chỉ vài câu nói của tôn giả Bằng và Thôn Uyên là đã có thể quyết định số phận của mình, tức tới nỗi mặt đỏ cả lên.
Nhưng cho dù là một Ân U Liên luôn tin tưởng Diệp Thành, giờ phút này cô ấy cũng cảm thấy không đúng.
Cho dù là Thôn Uyên hay là Cố Trường Sinh, tôn giả Bằng thì thân phận của họ dường như đều vượt qua sức tưởng tượng của mọi người.
Đường đường là thiên nữ Thanh Hàn của Bồng Lai Tiên Sơn mà lại đi theo Cố Trường Sinh như một người hầu vậy.
Tôn giả Bằng thì hàng vạn năm trước thậm chí đã từng chỉ dạy lão tổ của Hoa Tiên Tông rồi.
Phải biết là tuổi thọ của Thiên Quân Nguyên Anh cũng chỉ có vạn năm.
Thân phận thực sự của đám người này đáng sợ đến mức nào chứ?
Lần đầu tiên Ân U Liên phát hiện ra, hình như mình đã mở ra một góc của chân tướng, thấy được thứ ẩn giấu đằng sau thế giới này.
Ngay cả thống soái Ma tộc là Thôn Uyên đằng sau cũng có một vua Lệ Ma cảnh giới Chân Tiên.
Thân phận của Cố Trường Sinh và tôn giả Bằng cũng tuyệt đối không thua kém Thôn Uyên.
"Chết đi!"
Thôn Uyên giơ một cánh tay ra.
"Ầm ầm!"
Một cánh tay khổng lồ giơ ra từ làn khói đen ác quỷ sau lưng hắn.
Mảnh vảy màu xanh đen phủ khắp bàn tay đó, mỗi một mảnh vảy đều to cả trượng.
Mảnh vảy tỏa ra ánh sáng lạnh lẽo, trông cứ như bàn tay của ác quỷ, bao trùm cả Diệp Thành và đám người Trương Chân Quân.
"Thôn Uyên, để lại con bé đằng sau kia".
Tôn giả Bằng nói.
"Yên tâm đi".
Thôn Uyên bật cười ha hả.
Móng vuốt của hắn càng ngày càng lớn, cuối cùng che lấp cả trời đất, to cả trăm trượng, trông như một đám mây đen khổng lồ.
Càng đáng sợ hơn là trong vùng không gian bị bao phủ, tất cả mọi phép thuật chạy trốn đều bị cấm không thể sử dụng, ngay cả không gian cũng bị ngưng đọng cứng như sắt thép, hoàn toàn không thể chạy trốn.
Có người cầm kiếm lên chém mạnh về phía cái tay khổng lồ đó, ánh kiếm lúc bình thường đủ để mở núi chém biển giờ chém bốp một cái trên móng vuốt đó tóe ra vô số ánh lửa, nhưng ngay cả một mảnh vảy cũng không chém xuống được.
Ngược lại, tu sĩ Kim Đan trung kỳ đó lại bị lực phản ngược lại chấn động tới nỗi hộc máu.
"Thôi xong rồi".
Thấy cảnh này, đám người Trương Chân Quân đều tuyệt vọng.
Đây chính là tướng soái chân chính của Ma tộc, thậm chí dường như còn mạnh hơn nhiều so với những Thiên Quân Nguyên Anh kia.
Lúc này ngay cả chị em nhà họ Nhan cũng biến sắc.
"Diệp Chân Quân, làm sao bây giờ?"
Nhan Ngọc Tuyết sắp khóc đến nơi.
Tuy Diệp Thành từng chém chết Nguyên Anh, nhưng thực lực mà Thôn Uyên thể hiện ra quá đáng sợ, ma lực cuồn cuộn chấn động trời đất, Diệp Thành thực sự có thể đấu lại sao? Ngay cả cô chị là Nhan Ngọc Kiều cũng không nắm chắc.
Ngay cà Ân U Liên cũng không nhịn được mà nhìn về phía Diệp Thành, lần đầu tiên cảm