Thái độ của Bạch Thư Hòa đối với Diệp Thành không tệ, nhưng vợ ông ta là mẹ của Bạch Tiểu Huyên, bà Tất Tịnh Hồng lại có thái độ lúc này lúc khác với Diệp Thành.
Tất Tịnh Hồng rất bất mãn với Diệp Thành, nhiều lần muốn hủy hôn ước, nhưng mà vì Bạch Thư Hòa kiên trì nên bà ta cũng không thực hiện được.
Bà ta biết được Lý Việt Trạch đang theo đuổi con gái mình, cũng một lòng muốn con rể là rể Kim Quy, nhưng nếu hôn ước với Diệp Thành không bị hủy bỏ thì làm sao có thể thuận lợi mà có con rể là rể Kim Quy được chứ?
Bà Tất Tịnh Hồng nhìn Diệp Thành với vẻ mặt chán ghét, không kìm được mà cười nhạt: "Diệp Thành à, gia đình cậu bây giờ như thế nào rồi? Bố cậu có làm ăn được không vậy?"
Diệp Thành thản nhiên trả lời: "Việc làm ăn của bố cháu cũng chỉ vừa đủ sống thôi".
Tất Tịnh Hồng hừ lạnh: "Không đoán cũng biết vậy rồi, hai cha con mấy người đúng là kiểu mấy đời gỗ mục đóng nên thuyền rồng!"
"Tịnh Hồng! Bà ăn nói kiểu gì vậy!" Bạch Thư Hòa giận giữ nói: "Diệp Thành là con rể tương lai của gia đình chúng ta, bà lấy đâu ra cái thái độ đó vậy?"
"Ha ha!", Tất Tịnh Hồng cười lạnh, bà ta nói: "Ông nhận cậu ta là con rể tương lai của nhà mình, tôi không nhận đấy, tôi không muốn con gái mình lại gả cho thứ đồ bỏ đi như vậy".
Nói xong, bà ta nhìn Diệp Thành, khinh thường nói: "Diệp Thành, nếu cậu biết thân biết phận thì rời xa con gái tôi xa một chút, sao cậu xứng với con bé được!"
Lúc này, Lý Việt Trạch đưa Bạch Tiểu Huyên tới, hắn cười nói với Tất Tịnh Hồng: "Cô Tất, sắc mặt của cô gần đây tốt hơn nhiều rồi".
"Vậy à?" Tất Tịnh Hồng cười khà khà nói: "May mà có bộ mỹ phẩm La Mer mà con tặng, bộ mỹ phẩm đó con tốn bao nhiều tiền đấy? Nói thật, hiệu quả thật sự rất tốt!"
Lý Việt Trạch cười nói: "Đây đều là chuyện nhỏ, là chuyện con nên làm thôi mà."
Vừa nói, hắn vừa móc trong túi ra một tấm thẻ thành viên, nói: "Cô Tất, đây là thẻ mua sắm của trung tâm thương mại Tân Thiên Địa, trong thẻ có một trăm nghìn tệ, nếu cô có thời gian, đến đó xem thử quần áo và túi xách, ở đó mới mở thêm cửa hàng của thương hiệu Chanel. Cháu nghĩ là thương hiệu này rất hợp với khí chất của cô đó”.
Khi Tất Tịnh Hồng nghe thấy điều này thì khóe miệng của bà ta chắc nhếch lên sau tai luôn quá! Lý Việt Trạch mỗi lần chi tiền thì thật sự quá hào phóng! Một lần chi ra tận một trăm nghìn tệ!
Bản thân bà Tất luôn muốn mua một chiếc túi Chanel, nhưng một chiếc túi cũng có giá tầm hai mươi, ba mươi nghìn tệ rồi, bà ta luôn xót tiền, lần này vừa hay có tấm thẻ này, bản thân có thể tự mua ba chiếc túi Chanel cũng được nữa, đến lúc đó bà ta còn không khiến cho đám bạn của mình ngưỡng mộ chết à? Bọn họ đều dùng hàng fake, mua một chiếc túi LV mà đã đứng trước mặt mình mà đã khoe khoang rồi, xem lần này mua túi Chanel để đánh mặt họ mới được.
Nghĩ đến đây, Tất Tịnh Hồng phấn khởi nhận tấm thẻ, vui vẻ khen ngợi: "Ôi à, Việt Trạch, cháu thật sự là một chàng trai tốt mà có thắp đèn lồng cũng khó tìm thấy được, nếu Tiểu Huyên nhà cô mà có thể gả cho cháu thì cô cũng mãn nguyện lắm rồi".
Bạch Thư Hòa ngay lập tức buộc miệng nói: "Bà đang nói nhảm gì vậy? Làm sao có thể nhận món quà đắt tiền như vậy từ cậu Lý nhà người ta được, mau trả lại đi!"
Tất Tịnh Hồng trừng mắt chồng nói: "Đây là món quà Việt Trạch tặng tôi, liên quan gì ông hả?"
"Bà..." Bạch Thư Hòa nhất thời không biết làm sao cả.
Lúc này, Lý Việt Trạch mỉm cười nói: "Chú Bạch đừng giận, đây chỉ là một chút tấm lòng của cháu mà thôi!"
Đang nói thì Lý Cẩm Vi và Trần Phong đội mũ lưỡi trai bước vào.
Diệp Thành cố ý cho Trần Phong cơ hội để mình có thể chơi đùa tên này thêm một chút. Vì thế Trần Phong bị phỏng không nghiêm trọng, bác sĩ xử lý một chút, thì sẽ để cậu về nhà nghỉ ngơi.
Trần Phong đang bực tức trong lòng, vốn dĩ không muốn qua đây, nhưng mà nghĩ đến việc mình đồng ý với anh trai của Lý Cẩm Vi là Lý Việt Trạch là qua đây giúp hắn xử chồng chưa cưới của Bạch Tiểu Huyên, vì vậy cũng không thể thất hứa nên đã mua một chiếc mũ lưỡi trai để che đi cái đầu hói của mình, nhịn đau mà qua đây.
Tuy nhiên, khi nghĩ rằng đã mất oan hơn ba triệu nhân dân tệ và nợ hơn hai triệu nhân dân tệ tiền hàng, Trần Phong chán nản muốn đập đầu vào tường.
Khi nhìn thấy Trần Phong đến, Lý Việt Trạch có chút khó hiểu, sao tên này trông nhếch nhác dữ vậy?
Có điều nghĩ đến kế hoạch trước đó của mình, hắn vội vàng nói với Diệp Thành: "Anh Diệp, bên đó còn có rất nhiều bạn bè và bạn học của Tiểu Huyên, chúng ta qua đó chào hỏi một tiếng được không?"
Diệp Thành cười nhẹ: "Được thôi."
Bạch Tiểu Huyên cũng gật đầu, nói với Diệp Thành: "Vậy