“Diệp Tiên sư?”
Hoắc Lam xoay người, nhìn thấy một người khá gầy không biết đã xuất hiện ở sau lưng mình từ lúc nào, gã cười: “Là thằng nhóc này à, tôi còn tưởng cậu chạy trốn lúc hỗn loạn rồi chứ, muốn làm anh hùng cứu mỹ nhân à?”
Khó trách sao gã này tự tin như thế, hễ là người tu pháp, khi chưa tiến vào Thánh Vực, với cự ly quá gần, họ tuyệt đối không thể đấu lại võ sĩ. Lời chú còn chưa niệm xong thì đối phương đã xông lên bóp cổ mất rồi.
Diệp Thành như đang nhàn nhã dạo chơi, chẳng những không nới rộng khoảng cách mà còn tiến tới gần Hoắc Lam, hành động khiến Hoắc Lam vừa ngạc nhiên vừa bất ngờ.
“Nhóc con, cậu là người tu pháp mà dám tới gần tôi sao?”
Lúc này, Diệp Thành đã tới cạnh Hoắc Lam, cười lạnh đáp: “Quên nói cho anh biết, tuy tôi được gọi là Diệp Tiên sư, nhưng không chỉ là người tu pháp mà còn là một đại sư võ đạo nữa”.
Chữ “Sư” vừa ra khỏi miệng Diệp Thành thì Hoắc Lam cũng nhận ra tình hình không ổn, cảm giác nguy hiểm mãnh liệt xộc vào đầu gã. Hoắc Lam lập tức quyết định, từ bỏ việc trói buộc Nhập Hý, phi thân lùi ra sau.
Sau đó, gã thấy chỗ mình vừa đứng nổ tung, đất đá văng tứ phía, chỉ để lại một khe sâu, nếu vẫn đứng đó thì sợ là hài cốt cũng chẳng còn.
Không để ý tới Hoắc Lam đã hoảng sợ tới mức chảy mồ hôi lạnh, Diệp Thành tiện tay ôm lấy Nhập Hý suýt té ngã, lạnh nhạt hỏi: “Không sao chứ?”
Nhập Hý còn chưa hoàn hồn vì sợ hãi, dường như cô ta muốn tìm kiếm một chút cảm giác an toàn từ thân nhiệt của đối phương, thật lâu sau Nhập Hý mới bình phục hô hấp, thở phào nhẹ nhõm: “Cảm ơn Diệp Tiên sư đã ra tay cứu giúp!”
Diệp Thành cũng thản nhiên buông tay, Nhập Hý cũng thuận thế rời khỏi ngực anh, tự dưng trong lòng cô ta lại vô thức có chút lưu luyến. Hiện giờ, cô ta mới giật mình nhận ra là khi đối diện với Diệp Thành, mình không hề cẩn trọng lạnh lùng như khi đối mặt với người đàn ông khác, chẳng lẽ...
Không quan tâm tới Nhập Hý đang nghĩ ngợi vớ vẩn, Diệp Thành xoay qua nhìn Hoắc Lam cười nói: “Nghe nói anh đánh nhau giỏi lắm nhỉ? Đến đây đi, hãy thi triển toàn bộ thực lực cho tôi xem một chút!”
Sắc mặt Hoắc Lam rất khó xem, khi Diệp Thành ôm Nhập Hý, gã muốn tiến lên đánh lén vài lần nhưng bản năng của võ sĩ lại bắt gã dừng chân.
Bởi vì bản năng đã mách bảo cho gã biết, chỉ cần mình dám ra tay, mình nhất định sẽ chết.
Nhìn thấy đối phương bất động, Diệp Thành nhíu mày: “Anh đã không dám ra tay thì tôi sẽ tiên hạ thủ vi cường trước nhé?”
“A...”
Nghe thấy Diệp Thành nói, Hoắc Lam thét lớn một tiếng, ánh chớp lấp lóe trên hai tay, gã nhào về phía kẻ địch. Động tác phô trương như thể không phải người dùng chiêu mà là chiêu kéo theo người.
Nhập Hý hoảng sợ thốt lên: “Diệp Tiên sư cẩn thận, Song Bôn Lôi Chưởng này là tuyệt học của Cừu Lăng Vân, có thể tạo ra sấm vang chớp giật, thế không thể đỡ, ngay cả sư phụ tôi cũng...”
“Ầm...”
Cô ta còn chưa nói xong thì thấy một cảnh khó mà tưởng tượng nổi... nhìn một chiêu liều mạng của Hoắc Lam, Diệp Thành ngáp dài một cái, thuận tay tát một phát, trực tiếp đánh tan một chưởng của đối phương trong vô hình.
Không chỉ thế, cái tát này còn có dư âm chưa tiêu tán, đánh bay Hoắc Lam ra ngoài, khiến gã phải thở hổn, cơ thể ngã xuống đất, chỉ cảm thấy sao Kim bay đầy đầu.
Cho tới lúc này, Diệp Thành mới quay đầu hỏi: “Ừ, vừa rồi cô mới nói gì thế?”
“Không có gì... Diệp Tiên sư uy vũ!”, thấy tình huống này, trừ cười khổ, Nhập Hý khó có thể nói gì, nhưng trong lòng đã dâng lên sóng to gió lớn.
Hoắc Lam đã là đại sư võ đạo mà lại bị Diệp Thành đánh như đánh con nít, đánh đến mức không không phản kháng, thực lực