*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Mạnh quá, uy lực của Nguyên Anh lại mạnh đến như vậy! Dù chúng ta có tu hành một nghìn năm, e rằng cũng không đạt đến trình độ này. Thảo nào được xưng là Thiên Quân, ngang hàng với trời!”
Một số Chân Quân tuổi đã cao âm thầm rơi nước mắt.
“Nguyên Anh mạnh, nhưng Diệp Thiên Quân còn mạnh hơn. Cậu ta một mình chống lại hai mươi, ba mươi Nguyên Anh, đồng thời còn trấn áp thần tướng Côn Luân, pháp lực phải mạnh đến thế nào? Chỉ nhìn vào pháp tướng cao mười vạn trượng của cậu ta, dải Ngân Hà chúng ta bao đời nay, ngoài Lăng Tiêu Chân Tiên ra thì không còn ai có pháp tướng cao như vậy cả”.
Một vài tu sĩ khác tỏ ra nghiêm túc.
Pháp tướng cũng là pháp lực hóa thành, pháp tướng của Nguyên Anh bình thường cao một vạn trượng, pháp tướng của thần tướng Côn Luân cao ba vạn trượng. Diệp Thành lại có pháp tướng cao mười vạn trượng. Dù có chút xảo thuật, thực tế không cao được như vậy, nhưng cũng đã đáng sợ lắm rồi.
Điều này chứng tỏ pháp lực của Diệp Thành hơn xa Nguyên Anh trung kỳ.
“Chưa hẳn, không chừng đó là đạo pháp bí thuật gì đó. Đại thần thông như thế này ắt phải tiêu hao rất lớn, tôi không tin Diệp Thiên Quân có thể duy trì pháp tướng cao như vậy mãi!”
Có người hừ lạnh lùng, ghen tức lên tiếng.
Quả nhiên, trận chiến càng kéo dài, vết thương trên người Diệp Thành càng lúc càng nhiều, pháp tướng của anh cũng thu nhỏ lại. Từ mười vạn trượng còn chín vạn trượng, sau đó là tám vạn trượng, bảy vạn trượng, cứ tiếp tục cho đến khi chỉ còn hai, ba vạn trượng.
Các trưởng lão nhìn thấy đều chấn động tinh thần.
“Giết, thằng nhóc ấy sắp không chống đỡ nổi rồi!”
Thần tướng Côn Luân cũng quát lên, ngọn lửa xung quanh người hoàn toàn hóa thành màu đỏ máu, từng lớp thiêu cháy. Ngay cả đầu tóc và con ngươi của hắn cũng biến thành màu đỏ, phóng ra hai chùm sáng, liên tục hét lên:
“Chết đi!”
Một chân của Diệp Thành dường như không trấn áp nổi nữa, sắp nhấc bổng lên.
Các trưởng lão ở bên ngoài phối hợp với Côn Luân điên cuồng tấn công, từng đường cầu vồng bùng nổ, đao thương kiếm phủ để lại từng vết thương cực lớn trên pháp tướng của Diệp Thành. Cuối cùng, các trưởng lão hợp sức đánh ra một đòn, hóa thành một cầu vồng ẩn chứa muôn vàn ánh sáng, bảy màu bung tỏa, chấn động thế gian.
Một đòn đó làm cả đất trời rung chuyển, ngay cả các Thiên Quân cũng trở nên nhạt nhòa.
Một đòn mà hai mươi, ba mươi vị Nguyên Anh hợp sức khủng khϊế͙p͙ đến thế nào chứ!
Đám người Dao Nhi cũng không khỏi lo lắng. Hai chị em nhà họ Nhan thì nín thở, mở to mắt chăm chú quan sát chiến trường, không dám bỏ lỡ một chút nào.
Nhiều người hiểu rằng, một đòn này e là sẽ phân định thắng thua sinh tử.
“Chỉ dựa vào các ông mà cũng muốn phản kháng!”
Diệp Thành lạnh lùng hừ một tiếng, trong mắt anh không vui không buồn, chẳng xem đòn đánh long trời lở đất đó là gì.
Mọi người chỉ thấy Diệp Thành chậm rãi đưa tay ra, sáu màu sắc quái dị đột nhiên lượn quanh lòng bàn tay Diệp Thành, từ từ hội tụ thành một quả cầu nhỏ. Quả cầu nhỏ ấy toàn thân đen nhánh, giống như được nhuộm màu đen, nhưng nhìn kỹ thì bên trong tầng tầng lớp lớp, không biết có bao nhiêu lớp thần lôi ấp ủ.
Đây mới chỉ là bắt đầu, Huyền Vũ, Bạch Hổ, Thanh Long, Chu Tước, Hải Hoàng, Kỳ Lân.
Sáu lớp thần lôi cùng hội tụ trong tay Diệp Thành. Quả cầu nhỏ hóa thành sáu loại màu sắc, chậm rãi chuyển động, dường như hư không cũng không chịu nổi, hình thành một hố đen. Bên trong hố đen lan ra khí tức khủng khϊế͙p͙, khiến cả đất trời đều sợ hãi.
Diệp Thành mở lời, giọng nói chấn động cửu thiên.
“Thôi được, đòn này tôi định để lại cho Thần chủ của thánh địa Lăng Tiêu. Nhưng nếu các người đã muốn chết như vậy, tôi sẽ cho các người nếm thử mùi vị của thần lôi trước”.
Diệp Thành nói xong, quả cầu nhỏ sáu màu trong tay bay lên, ầm ầm lao về phía mấy chục vị trưởng lão của thánh địa Lăng Tiêu đang hợp sức tấn công.
“Đại thần thông!”
“Lục Hợp Oanh Lôi Kích!”
Thần lôi đáng sợ do sáu loại thần lực ngưng tụ thành, mỗi một loại đủ để giết chết một Nguyên Anh. Sáu tầng cộng lại, uy lực