"Ầm!"
Diệp Thành không ngờ cuộc chiến cuối cùng của anh ở dải Ngân Hà lại là với một tên đã chết mười vạn năm trước.
Đúng vậy, đối với anh thì Băng Hà không khác gì một người chết.
Tử khí vậy quanh toàn thân lão, lão mặc áo giáp làm từ huyền thiết U Minh.
Tuy khí thế xông vọt lên trời, pháp lực hùng hậu đáng sợ nhưng lại khó che lấp được sự già yếu suy kiệt.
Thánh địa Lăng Tiêu có lẽ đã dùng pháp môn đặc biệt nào đó để chôn Băng Hà, duy trì một trạng thái tương tự như giả chết, ngủ đông mới có thể khiến lão qua được mười vạn năm.
Nhưng cái giá phải trả cũng khiến Băng Hà bị phong bế trong một khoảng thời gian dài, gần như không được tiếp xúc với thế giới bên ngoài.
Bây giờ lão xuất quan, Diệp Thành đoán được rằng đây sẽ là trận chiến cuối cùng của lão.
Hiển nhiên Băng Hà cũng hiểu, lão vừa ra tay đã dồn toàn lực.
"Vù!"
Trong tay lão là thanh giáo dài được đúc từ huyền thiết.
Trên thanh giáo dài đó, khí thế sắc bén xé rách không trung, vô cùng nặng nề, tựa như chứa cả một thế giới vậy.
Vô số xiềng xích được tạo thành từ pháp tắc quấn quanh thanh giáo dài khiến nó càng trở nên dày nặng.
Từng luồng tử khí U Minh vây quanh, dường như nó được luân hồi từ địa ngục.
"Vũ khí pháp tắc?", ánh mắt Diệp Thành ngưng đọng.
Giống như Nguyên Anh có thể ngưng tụ pháp tắc vậy, pháp khí cũng có thể ngưng tụ pháp tắc, trở thành vũ khí pháp tắc hiếm có trên đời.
Trong đó có chứa một luồng đại đạo pháp tắc, cho dù có nằm trong tay người phàm cũng có thể chế ngự năng lượng pháp tắc trên thế gian, uy lực vô biên.
Bảo vật này mới là pháp bảo chiến đấu thực sự của tu sĩ Nguyên Anh trong vũ trụ, vượt xa thiên bảo của tu sĩ trong dải Ngân Hà.
Diệp Thành vốn cho rằng đạo tắc trong dải Ngân Hà khuyết thiếu, hoàn toàn không có vũ khí pháp tắc hoàn chỉnh, không ngờ Băng Hà lại có một thanh.
"Giết!"
Anh hoàn toàn không sợ.
Kim Ô Thần Luân từ từ chuyển động sau lưng anh.
Anh giơ tay gọi ngọn núi cao vạn trượng đến đập về phía Băng Hà.
Ngọn núi khổng lồ mạnh mẽ đập tới, cứ như sắp nghiền nát cả trời đất.
"Hoàng Tuyền", Băng Hà nói chậm rãi.
Lão vừa thốt ra hai chữ, sau lưng lão đã hiện ra Hoàng Tuyền dưới âm phủ.
Nước Hoàng Tuyền chảy róc rách giữa trời đất, hội tụ bên cạnh lão.
Thanh giáo trong tay lão đã hoàn toàn biến mất, biến thành nước chảy cuồn cuộn, vạch qua không trung.
Có Thiên Quân quan sát trận chiến lúc này không khỏi biến sắc: "Là pháp tắc Hoàng Tuyền, không ngờ thần tướng Băng Hà lại nắm giữ pháp tắc Hoàng Tuyền!"
Có người tò mò, liền hỏi pháp tắc Hoàng Tuyền là gì.
Phần lớn Thiên Quân đều không quan tâm, nhưng vẫn có tu sĩ già giải thích.
Kim Đan độ kiếp thành Thiên Quân xong thì sẽ ngưng tụ pháp tắc, lĩnh ngộ một loại đại đạo pháp tắc giữa trời đất.
Cho dù là nước, lửa, sấm, chớp hay gió đều là những đại đạo thường gặp.
Cho dù là những pháp tắc không chính cống như mưa phùn, hồng trần, đất hay thoát xác đều có thể ngưng tụ thành.
Vạn vật trên thế gian đều có thể thành đạo, đều có pháp tắc.
Thậm chí cầm kỳ thi họa cũng ẩn chứa pháp tắc.
Từng có tu sĩ trong dải Ngân Hà luyện thành pháp tắc Kỳ.
Mỗi một lần đối đầu với kẻ địch người đó sẽ gọi ra một bàn cờ, biến từng tấc trên bàn cờ thành trăm dặm non sông, nếu không có tu vi Nguyên Anh thì không thể nào thoát ra được.
Nhưng các loại pháp tắc như Hoàng Tuyền, U Minh, Luân Hồi cho dù ở bất cứ tinh vực nào cũng đều là những pháp tắc rất hiếm có, uy lực vô hạn.
Nghe nói nước Hoàng Tuyền ngay cả tu sĩ Nguyên Anh cũng không dám chạm vào, một khi chạm vào thì sẽ mất trí nhớ, mãi mãi rơi vào luân hồi.
Băng Hà gọi cả một dòng suối Hoàng Tuyền tới, uy lực khủng khiếp cỡ nào?
"Vậy Diệp Thiên Quân phải làm sao bây giờ?"
Chị em nhà họ Nhan trợn to mắt.
Tu sĩ trẻ bên cạnh nở nụ cười, đang định giải đáp nghi hoặc cho mỹ nhân.
Chỉ nhìn thấy, nước Hoàng Tuyền chảy róc rách trên không trung cứ như vô hình, nó trực tiếp vượt qua ngọn núi cao vạn trượng mà xông tới chỗ Diệp Thành.
Dòng sông như một thanh giáo trực tiếp đâm xuyên qua một lỗ lớn trên người anh.
Mép lỗ lớn đó còn có khói màu vàng bốc lên, phát ra tiếng xèo xèo.
Một chiêu