*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chưa nói đến những đệ tử kia, ngay cả bao nhiêu Thiên Quân hay tu sĩ đứng bên ngoài quan sát trận chiến cũng đều không thể nào tin nổi vào những gì mình nhìn thấy.
Thánh địa Lăng Tiêu được xưng là đạo giáo chính thống vô địch, chỉ có đúng một thần tướng Băng Hà cùng mấy lá bùa mà cũng đòi chống cự? Thần bảo đâu? Những chiêu thức vô địch đâu cả rồi? Lăng Tiêu Chân Tiên chết đi mà không hề lưu lại hậu chiêu nào ư?
“Hừ, thằng nhóc Hoa tộc, nếu không có Chân Tiên Lăng Tiêu mang theo thần bảo và thần trận bảo vệ tông môn rời khỏi, sao ngươi có thể hung hăng ngang ngược tới vậy!”, Băng Hà hừ lạnh.
“Ồ, Lăng Tiêu Chân Tiên còn sống ư? Đi đâu rồi thế?”
Băng Hà vẫn chỉ cười to mà không hề để ý chút nào, đôi mắt lão liếc qua Diệp Thành, ngập tràn dáng vẻ khinh miệt, đúng kiểu cười trên nỗi đau của người khác.
“Xoẹt…”
Diệp Thành búng tay một cái, từng mảnh kiếm gãy bắn ra, hóa thành một dải sáng bạc, xuyên qua thân thể Băng Hà, ép lão dính chặt người vào tiểu thế giới Thánh địa Lăng Tiêu, ngay cả Nguyên Anh và thần hồn của lão cũng y hệt như vậy.
Đệ nhất thần tướng – Băng Hà, tử vong!
“Hừ, thế thì đã sao?”
Ánh mắt Diệp Thành trở nên sắc lạnh. Thánh địa Lăng Tiêu vốn là đạo thống mà Chân Tiên để lại, chỉ mới có đúng một trăm nghìn năm, còn lâu mới tiêu hao sạch sẽ được. Lần tấn công núi này, Diệp Thành cảm thấy quá đỗi nhẹ nhàng, còn bao nhiêu thủ đoạn và át chủ bài vẫn còn chưa kịp lôi ra thế mà đã dễ dàng san bằng được thánh địa Lăng Tiêu. Hóa ra nguyên nhân là do đây!
Nhưng cho dù Lăng Tiêu Chân Tiên vẫn còn sống thì đã sao? Anh vẫn còn cả đống hậu chiêu đỉnh cao vẫn chưa lôi ra đây này, tất cả chỗ chiêu thức đó đều là thứ anh chuẩn bị cho Lăng Tiêu Chân Tiên cả đấy!
Lúc này, trên ngọn núi thần thánh địa Lăng Tiêu, ngoài mấy trưởng lão và mấy chục nghìn đệ tử đang quỳ rạp dưới đất xin tha mạng thì những người khác đều đã bị giết sạch.
“Thôi, dù sao các người cũng đã chọn cách cải tà quy chính, cuối cùng cũng chịu đầu hàng, tội chết có thể miễn, nhưng tội sống thì khó mà tha được. Hình phạt của các người là làm nô lệ cho Hoa tộc chúng tôi trong thời gian một vạn năm, sau đó mới coi như thoát tội”.
Diệp Thành nhíu mày, suy nghĩ hồi lâu mới từ tốn nói.
“Vâng!”
Mấy trưởng lão của thánh địa Lăng Tiêu và đám đệ tử hơi do dự một chút, cuối cùng cũng gật đầu.
Nhưng làm sao Diệp Thành cứ thế mà tin tưởng đám người này được. Anh giơ một ngón tay ra, lấy ra mấy cái lệnh bài, sau đó ném chúng lên không trung, mấy cái lệnh bài kia liền chìm sâu vào trong tiềm thức của ba, bốn trưởng lão Nguyên Anh, rút ra một ít thần hồn từ sâu bên trong. Sau đó hai tay hắn kết ấn, lại phát ra một pháp chú màu vàng, cố định trên ngọc bài kia.
Lúc những trưởng lão Nguyên Anh kia bị rút thần hồn ra, cả người đều run rẩy dữ dội, việc thần hồn bị rút ra như thế vô cùng đau đớn, nhưng họ vẫn không hề dám phản kháng chút nào.
Cuối cùng, trong không trung có tiếng sấm nổ vang rền, bên trên mấy cái ngọc bài vừa nãy đều lóe lên ánh sáng màu xanh, vô số mấy tía cứ thế chồng chất lên nhau, tạo thành cấm chế. Nếu nhìn kỹ thì sẽ phát hiện mỗi một cái lệnh bài đều tương ứng với hình dáng của một trưởng lão, trông sống động như thật.
“Thần hồn của các người đã bị tôi chế thành lệnh bài, người nào cầm lệnh bài thì chính là chủ nhân của các người. Nếu như lệnh bài bị vỡ, cho dù tu thành Hợp Đạo thì thần hồn sẽ bị hủy diệt!”
Diệp Thành lạnh lùng nói.
“Tuyệt đối không dám vi phạm mệnh lệnh của Thiên Quân!”
Nhóm trưởng lão lại dập đầu thật mạnh, khuôn mặt họ hiện giờ đều trở nên tái mét. Trước đó họ chỉ nói miệng là thần phục, nhưng bây giờ ngay cả thần hồn cũng bị người ta cấm chế, sống hay chết đều phụ thuộc vào người khác, từ nay về sau, họ sẽ không thể nào phản kháng được nữa. Nghĩ tới đây, mấy trưởng lão kia đều nản lòng thoái chí, tất cả đều xin Diệp Thành tha thứ. Về phần đám đệ tử kia, Diệp Thành cũng chẳng việc gì phải chế tác lệnh bài thần hồn của bọn họ làm gì, chỉ tùy tiện phát ra mấy đạo cấm chế, nhưng vẫn đủ để khiến bọn họ cung kính với anh.
Kế đó, Diệp Thành dẫn theo đám trưởng lão của thánh địa Lăng Tiêu bước ra khỏi thế giới nhỏ, tiếp nhận trận pháp của thánh địa Lăng Tiêu, tuyên thệ với tất cả mọi người. Những người thuộc về thánh địa Lăng Tiêu trước kia từ giờ trở đi sẽ thuộc quyền chưởng quản của Hoa tộc, ngay cả Thần Vực của