“Má ơi, tôi từng nghe nói thánh địa Lăng Tiêu kia chính là tông phái lớn nhất dải Ngân Hà từ đời ông cố của ông cố của ông cố tôi mà.
Kết quả lại bị một thằng nhóc đánh nát, đây đúng là lật trời luôn rồi!”
Có một ông già ngậm điếu thuốc đang cháy, nhổ ra nói, tặc lưỡi lấy làm kỳ lạ.
“Cái gì mà nhóc với chả thằng, ông Vương, đó là Diệp Thiên Quân! Là Thiên Quân Hoa Hạ, là người mạnh nhất dải Ngân Hà hiện tại.
Nói năng cẩn thận, bị tiên trưởng tu tiên nghe thấy thì coi chừng phi kiếm cắt lưỡi đấy!”
Bên cạnh có một người đàn ông cu li vạm vỡ nói khẽ.
Ông Vương nghe thế thì hoảng sợ vội cất điếu thuốc, nhìn ngắm chung quanh, không thấy người tu tiên nào đi ngang thì mới thở ra nhẹ nhõm nhưng ông ta không dám nói xấu Diệp Thành nữa.
Lúc này, tên của Diệp Thiên Quân đã vang khắp dải Ngân Hà.
Không biết có bao nhiêu tu sĩ nhỏ ngưỡng mộ muốn gặp Diệp Thành mà không được nhưng tiện tay dạy dỗ người phàm thay Diệp Thiên Quân thì lại quá dễ dàng.
Tuy dải Ngân Hà có người tu tiên nhưng dù sao chiếm đa số vẫn là người phàm.
Ngày đó, danh tiếng của Diệp Thành thật sự đã vang khắp dải Ngân Hà này,
Nếu nói trước đó, tên của anh chỉ được giới tu tiên biết đến, được các tông môn, thế gia, đạo giáo chính thống chú ý thì lúc này, dù là một đứa bé sống tại một thành phố hẻo lánh của dải Ngân Hà thì cũng biết Diệp Thiên Quân là người mạnh nhất, trâu bò nhất!
Cả Hoa Hạ đang sôi sục!
Vô số người Hoa ôm đầu khóc rống.
Từ sau khi thánh địa Lăng Tiêu tuyên bố thần chỉ, thần tướng hạ phàm, cả Hoa Hạ đều thay đổi hoàn toàn.
Chỉ trong mấy tháng, vô số người trở nên điên loạn vì bị tra tấn, nếu không phải có huyết chú bảo vệ thì có lẽ mấy tỷ người Hoa Hạ đã giảm xuống còn một phần hai rồi.
Tuy họ đợi được Diệp Thành nhưng chính người dân Hoa Hạ cũng không có quá nhiều kỳ vọng với anh.
Thật sự là do thánh địa Lăng Tiêu quá lớn mạnh, vị trí quá cao.
Đây chính là đạo giáo Chân Tiên chính thống.
Vì vậy, khí thấy Diệp Thành chém núi, giết Thần chủ, đạp thánh địa Lăng Tiêu xuống dưới chân, họ mới kích động, sôi sục như vậy.
“Mau, mau tới Tinh Hà Kiếm Cung, báo cáo tin tức tốt này cho Diệp, Tần Chân Quân!”
“Tất cả cao thủ ra trận, lập tức dẫn theo hộ vệ, chạy tới thần sơn của thánh địa Lăng Tiêu.
Diệp Thiên Quân chiến đấu xong cần nghỉ ngơi, đang cần chúng ta bảo vệ!”
“Dẫn theo người có thiên phú tốt trong tộc, tương lai Hoa Hạ đều dựa vào họ hết!”
...!
Không đợi bên Hoa Hạ ra tay, mấy thế gia, tông môn Thiên Quân đã nhấc chân chạy tới trước.
Người tới nhanh nhất chính là lão tổ của Chính Khí Tông- Chính Khí lão tổ, ông ta không chỉ tới một mình mà còn mang theo cả đoàn tàu của tông môn, dẫn theo chị em nhà họ Nhan, tuyên bố muốn đưa cả Hoa Hạ tới thánh địa Lăng Tiêu, chúc mừng chiến thắng của Diệp Thiên Quân.
Bạch Vân Quan, nhà họ Lữ và mấy tông môn thượng cổ đều chậm hơn một bước, thấy Chính Khí lão tổ mặt dày mày dạn như thế, ai cũng mắng to.
Trước khi đi, Chính Khí lão tổ kéo hai chị em nhà họ Nhan tới một bên, nhỏ giọng dặn dò:
“Ngọc Tuyết Ngọc Kiều này, Chính Khí Tông chúng ta có phú quý vinh hoa sau này hay không, thậm chí có thể tái hiện quá khứ huy hoàng của tổ tiên hay không cũng dựa vào chúng ta cả.
Trong chúng ta, chỉ có hai đứa là quen biết Diệp Thiên Quân, Diệp Thiên Quân là người nhớ tình cảm xưa, nếu không sẽ không dẫn theo cô nhóc Ân U Liên bên cạnh như thế.
Nhưng chúng ta không thể dựa vào đó mà kiêu ngạo, nhìn mấy nhà khác đi, hôm nay có không biết bao nhiêu thế gia tông môn đang nhìn chằm chằm như hổ đói đâu!”
Chính Khí lão tổ vừa nói vừa chỉ vào những người chung quanh.
Hai cô gái liếc sang, hiển nhiên cũng thấy một đám oanh oanh yến yến đang lên tàu, ai cũng có