Trên khắp Ngân Hà từ xưa tới nay, ngoài Chân Tiên Hợp Đạo xuất thế, áp đảo dải Ngân Hà ra, các lão tổ Nguyên Anh của các tông môn trên hành tinh không cần nể mặt bất kỳ ai.
Cho dù là thánh địa Lăng Tiêu thì bọn họ cũng chỉ nhường ba phần, không có chuyện kính nể.
Chọc giận ông già thì cùng lắm vỗ mông bỏ chạy, dù sao bất kể tu sĩ Nguyên Anh đi đến đâu cũng được một tông một tộc cung phụng tôn sùng, cũng có thể ra ngoài vũ trụ, ngao du thiên ngoại.
Thánh địa Lăng Tiêu có mạnh đi chăng nữa, nhưng có thể quản lý bên ngoài dải Ngân Hà hay sao?
Thế nên, khi vô số tu sĩ dải Ngân Hà nhìn thấy lão tổ các tông cúi đầu trước Diệp Thành, bọn họ đã ngạc nhiên, chấn động đến thế nào.
Một khi làm đại lễ này có nghĩa là Diệp Thành đã không còn ngang vai vế với bọn họ, mà là cao hơn một cấp bậc, giống như Lăng Tiêu Chân Tiên năm xưa ngồi ở thánh địa Lăng Tiêu, đợi Thiên Quân của cả dải Ngân Hà đến cống nạp.
“Tổ tiên ơi…”
Năm vị trưởng lão còn lại của thánh địa Lăng Tiêu nhìn Diệp Thành, tựa như nhìn thấy Lăng Tiêu Chân Tiên của một trăm nghìn năm trước.
Cũng áp đảo đương thời, cũng cực kỳ khí phách, cũng vạn vực đến triều kiến.
Khác là Diệp Thành trẻ hơn Lăng Tiêu Chân Tiên rất nhiều, cảnh giới cũng thấp hơn quá nhiều, nhưng thủ đoạn lại không thua kém bao nhiêu.
“Tiếc thật, thiếu niên chí tôn tuyệt thế bậc này sao lại không sinh ra tại thánh địa Lăng Tiêu kia chứ?”
Những trưởng lão kia nghĩ đến đây, trong lòng đau đớn đến xé ruột xé gan, vô cùng bi thương.
Lẽ nào một trăm nghìn năm nay, thánh địa Lăng Tiêu quá bá đạo, đã dùng hết vận khí nên mới gặp nghiệp báo như vậy?
“Hay lắm, hay lắm, các vị tiên tổ có nhìn thấy không? Cuối cùng Hoa tộc ta cũng có ngày đứng trên đỉnh của dải Ngân Hà”, đại trưởng lão vừa nói vừa kéo tay áo lau nước mắt.
Trong tất cả mọi người, chỉ có ông ta là người vui nhất, Hoa tộc nhiều lần gặp đại nạn, mấy nghìn năm trôi nổi trong bụi trần, cuối cùng hôm nay cũng vùng dậy.
Đại trưởng lão cảm thấy, dù mình có chết tại đây cũng có mặt mũi để đi gặp tổ tiên rồi.
“Anh”.
Các cô gái Dao Nhi, Ân U Liên, Liễu Băng Dao cực kỳ phấn khởi, nhìn Diệp Thành chỉ cảm thấy trên người thanh niên áo xanh như khoác lên ráng mây ngũ sắc, ánh sáng vàng rực rỡ, chói mắt vô cùng.
Lúc này, vẻ ngoài của Diệp Thành không tính là tuấn tú, chỉ là coi được, cũng không hiển lộ chút khí tức nào.
Nhưng trong mắt các cô gái, anh còn đẹp trai hơn người đàn ông tuấn tú nhất dải Ngân Hà gấp vạn lần.
Đó chính là muôn vàn quyền thế khoác lên người, mang lại hiệu quả cực lớn, có thể khiến một người bình thường với dáng vẻ bình thường trở thành tiên phật thần thánh ở trên chín tầng trời.
Đám người Nguyệt Hoa trưởng lão, Lâm Hiểu Lôi lắc đầu, trong mắt đầy sự gượng gạo.
Bà ta phát hiện mình đã coi thường Diệp Thành, biết bao lần nghĩ rằng Diệp Thành phán đoán sai, nhưng cuối cùng người thắng vẫn là Diệp Thành.
“Lẽ nào tầm nhìn của mình thật sự quá hạn hẹp, không nhìn ra chân long cửu thiên sao?”, Nguyệt Hoa trưởng lão nghi hoặc không thôi.
Lữ Vân Trường đến chúc mừng cũng vô cùng phấn khởi, kích động dùng thần niệm truyền âm:
“Khinh Vũ, Khinh Mộc, các con nhìn thấy chưa, Diệp Thiên Quân sắp bước lên đỉnh dải Ngân Hà, trở thành chủ của dải Ngân Hà trước nay chưa từng có.
Đây là chế độ đãi ngộ mà chỉ Lăng Tiêu Chân Tiên năm xưa mới có được.
Nếu các con không nắm bắt cơ hội thì không biết có bao nhiêu cô gái xinh đẹp bổ nhào tới, bò lên giường Diệp Thiên Quân.
Trong đó thiên nữ của thiên tông, hoặc con gái của các thế gia chắc cũng không ít đâu.
Đến lúc đó, nhà họ Lữ chúng ta sẽ không còn cơ hội nữa”.
Hai chị em nhà họ Lữ chợt đỏ bừng mặt.
Khoảnh khắc đó, không chỉ có bọn họ, mà hai chị em nhà họ Nhan, thiên nữ Thanh Hàn, Hồng Diễm, Bạch Vân Thường… không biết bao nhiêu cô gái đều đổ dồn ánh mắt lên người Diệp Thành.
Ngoài ra, vô số tu sĩ trên khắp dải Ngân Hà cũng chú ý đến anh.
“Sao hả, các người không phản đối tôi giết năm tông đó nữa à?”, Diệp Thành nghiêng đầu, mỉm cười nhàn nhạt nhìn các vị Thiên Quân.
Lúc này, mọi người gồm cả Tông chủ của Trường Sinh Tông đồng thời cúi đầu, đồng thanh nói: “Thiên Quân thần uy cái thế, nếu năm tông môn kia đã dám xúc phạm đến uy nghiêm của Thiên Quân thì đáng giết!”
“Không sai, sau này hễ có người dám cả gan làm trái ý Thiên Quân và phái Sương Diệp, lão đây là người đầu tiên không tha cho kẻ đó”, lão tổ Hắc Thủy Môn nhảy lên cao nhất, dáng vẻ cứ