Sau khi ra khỏi đường cao tốc, xe chạy vào con đường mòn, kiến trúc hai bên lập tức trở nên lạc hậu, đến khi đến thị trấn Thanh Hoa thì không khác gì nông thôn, hai bên đường chỉ là nhà trệt thôi.
Tuy nhiên, trong sân nơi đoàn người dừng xe lại thì lại là một tòa nhà hai tầng, thấy chiếc xe dừng lại, một vài người ra chào đón.
“Ông Thẩm, chào mừng ông đến thị trấn Thanh Hoa”, một người đàn ông trung niên phong độ đi về phía ông ấy, nắm tay Thẩm Thiên Minh cười nịnh nọt, thái độ rất khiêm tốn.
Thẩm Thiên Minh cười tủm tỉm nói với Diệp Thành: "Diệp Tiên sư, đây là phó bí thư Lưu ở thị trấn Thanh Hoa".
Sau đó phó bí thư Lưu vội vàng bắt tay cười: "Ông khách sáo quá, cứ gọi tôi là Tiểu Lưu là được rồi, Tiểu Lưu là được rồi".
Cũng khó trách ông ta khiêm tốn như vậy, kinh tế của thị trấn Thanh Hoa thực sự rất tệ, một lão đại như Thẩm Thiên Minh cho dù đầu tư vào một dự án cũng có thể khiến cả thị trấn kiếm được rất nhiều tiền.
Đám người vội vàng bước vào căn nhà nhỏ, lập tức có mấy chục cô gái thanh tú ra đón tiếp, tuy rằng không trang điểm tinh xảo nhưng lại có khí chất thuần khiết tự nhiên, rất dễ nhìn.
Họ rõ ràng là được đào tạo bài bản, đi nhẹ nói khẽ cười duyên, dẫn đám người Diệp Thành ngồi lên ghế sô pha trong phòng khách, còn những cô gái này lại đứng phía sau họ. Dưới sự sắp đặt của Thẩm Thiên Minh, cô gái đứng sau Diệp Thành trông trẻ nhất và thanh tú nhất, nhìn qua rất lanh lợi.
Ngay khi Diệp Thành ngồi xuống, hai bàn tay non nớt nhẹ nhàng đặt lên vai Diệp Thành, nắn bóp cẩn thận, nhìn thấy cảnh này, Thẩm Minh Nhan ở bên cạnh đột nhiên mím môi tức giận.
Đám người Hồng Ngũ gia cũng không khách khí, họ nói chuyện và trêu ghẹo cô gái phục vụ mình, Diệp Thành cũng hỏi thăm cô gái đang bóp vai cho anh. Cô ấy tên là Tiểu Điệp, vì nhà nghèo nên không được đi học, chỉ có thể đến đây để làm việc.
Sau khi ăn xong, Diệp Thành nhàn rỗi chuẩn bị ra ngoài đi dạo, thì phó bí thư Lưu vội vàng gọi Tiểu Điệp đi cùng, nghiêm khắc ra lệnh cho cô ấy phải "phục vụ tốt" cho các vị khách quý.
Diệp Thành không quan tâm đến điều đó, nhưng Tiểu Điệp lại đỏ mặt, Thẩm Minh Nhan cũng khó chịu ra mặt, nhưng lại bị Thẩm Thiên Minh giữ lại rồi nhỏ giọng giáo huấn.
Cái gọi là đại hội võ đạo ngầm này sẽ kéo dài mấy ngày, cuộc đối đầu giữa các lão đại nhất định sẽ là đêm chung kết, nhưng lúc này cũng có không ít đệ tử luyện võ nghe tin mà tới, đang ở võ đài trong thị trấn bàn luận về các chiêu thức, rất náo nhiệt.
Diệp Thành đi trên con đường mòn, thỉnh thoảng nhìn thấy rất nhiều nam nữ xúng xính quần áo, phỏng chừng bọn họ đều đến để xem đại hội. Cũng có không ít doanh nhân giàu có bụng phệ, ôm gái đẹp, có vệ sĩ đi sau gây chú ý khắp nơi, thu hút bao làn sóng dòm ngó hoặc ghen tị.
Diệp Thành vẻ mặt lạnh lùng hỏi: "Đại hội võ đạo ngầm ở đây tổ chức như thế nào?"
Tiểu Điệp cung kính đáp: "Những thứ phù phiếm đó phô trương ra ngoài vào ban ngày thôi. Đại hội kỳ thực sự đến tận tối mới bắt đầu cơ. Hơn nữa ngoài trận đấu then chốt của ngày cuối cùng, các trận đấu trước đó cũng rất đặc sắc, tiền thưởng cũng rất cao. Nó cao, nhưng cũng rất nguy hiểm, bị gãy tay gãy chân, thậm chí thành người thực vật là chuyện hết sức bình thường".
"Cũng có vài người đàn ông cường tráng trong thị trấn chúng tôi tham gia cuộc thi hàng năm, nhưng tất cả đều bị là do cuộc sống ép buộc phải đánh đổi mạng sống của mình để lấy tiền …"
Nói đến đây, Tiểu Điệp chớp chớp mắt, vài giọt nước mắt rơi xuống, tủi thân nói: "Nếu có thể, tôi cũng rất muốn được đi học".
Diệp Thành nhếch miệng, chả buồn mở miệng nói, kỹ năng diễn xuất của Tiểu Điệp này khá tốt, nhưng kinh nghiệm kiếp trước của anh nhiều như vậy, làm sao có thể bị cô gái nhỏ này lừa được.
Thấy Diệp Thành không