Đương nhiên Diệp Thành không quan tâm đến mấy chuyện này, ánh mắt anh nhìn mấy người của Vô Cực Cung.
Nhìn Bạch Hạc Ông khí thế đầy mình, công pháp mạnh mẽ bền vững, mà mấy tiểu bối cảnh giới tu vi so với thế hệ trẻ Hoa Đông rõ ràng không chỉ mạnh hơn một bậc, trong lòng chợt lạnh lẽo.
“Quả nhiên là tu sĩ ngoại vực, hay nói đúng hơn là công pháp bọn họ truyền lại!”
Mấy ngày nay Diệp Thành đi lang khắp nơi trên Địa Cầu, đại khái đã hiểu rõ tiến độ tu luyện hiện tại của Địa Cầu.
Hiện tại, tuy là toàn dân tu luyện nhưng vẫn không cách nào so được với tông môn thượng cổ.
Tuy rằng thỉnh thoảng cũng có Kim Đan xuất thế, ngay cả Ngưng Đan cũng có một vài người.
Nhưng công pháp trên địa cầu so với tông môn thượng cổ còn thiếu sót hơn nhiều, ngoài một vài công pháp cấp thấp do Sương Diệp Lâu truyền ra thì cách tu luyện chủ yếu là võ công pháp thuật của các môn phái võ đạo lúc trước.
Những cái đó đều là bản đơn giản của công pháp tu tiên, nếu không nhờ linh khí trái Đất lúc này tăng thêm, trời đất biến đổi, hơn nữa còn có nhiều nhân tài tư chất kiệt xuất trên Địa Cầu, bằng không chỉ dựa vào những thứ đơn giản đó thì cả đời này bọn họ cũng không thể đột phá.
Cho dù là như vậy thì cũng có rất ít người đạt được cảnh giới Kim Đan, Diệp Thành cũng cảm nhận được khí thế cũng những Kim Đan đó, đa phần đều là Kim Đan cấp thấp không đáng nhắc đến.
Phải biết là trước khi linh khí phục hồi, có biết bao nhiêu nhân tài đáng kinh ngạc chẳng qua cũng chỉ là Thần Cảnh mà thôi, ngay cả đến rìa tu chân cũng chẳng chạm tới được, cách biệt chính là ở công pháp.
“Nhưng Bạch Hạc Ông và mấy tiểu bối đó, công pháp trên người rõ ràng là khác hẳn với Vương Phục Hổ, Đường Tông Trạch.
Bọn họ hoàn toàn là công pháp tu tiên, cho dù còn thiếu một chút nhưng thiếu cũng chỉ là phần Kim Đan, thậm chí Nguyên Anh, còn phần tu hành Ngưng Đan vô cùng hoàn mỹ.
Cái này hẳn là do người của khu vực đại giáo trong biển sao truyền lại.
Nói như vậy thì Vô Cực Cung, Trục Nhật Thần Giáo, Vạn Yêu Tự, sau lưng mấy người bọn họ đều là người của tông giáo lớn trong biển sao?”
Ánh mắt Diệp Thành sáng lên, anh cho phép đám người Đường Tông Trạch, Vương Phục Hổ vùng lên bởi vì bọn họ đều là người bản địa Địa Cầu.
Nhưng tuyệt đối không cho phép Giao Nhân, Huyết Tộc và Dị Tộc, hoặc những tu sĩ ngoại vực như Vô Cực Cung, Vạn Yêu Tự nhúng tay vào Địa Cầu.
Vận mệnh của người Địa Cầu vẫn nên do bản thân họ quyết định chứ không phải do người ngoài điều khiển.
Diệp Thành đang suy nghĩ thì đột nhiên bên cạnh vang lên tiếng cười nhạo: “Ồ, đây chẳng phải là huynh đệ Diệp chết cũng không lên đài sao? Sao mà cũng đến giao lưu vậy, trừ phi là lần này muốn lên đài trổ tài, khiến các cao thủ trẻ tuổi khắp nơi kinh ngạc, đã không lên tiếng thì thôi mà vừa gáy thì ai cũng kinh ngạc chăng?”
Diệp Thành quay đầu thì thấy đám người Phong Linh, Trình Hưng, Trình Xảo Xảo, Tề Thắng Nam đang ngồi bên kia cách Diệp Thành không xa, Điền Khởi Văn dùng vẻ mặt tươi cười nhìn anh.
“Được rồi, Điền Khởi Văn.
Đủ rồi!”
Phong Linh cau mày, mặc dù cô ta cũng không quá coi trọng gì Diệp Thành nhưng dù sao đây cũng là người mà mẹ nuôi rất xem trọng.
“Chị Phong Linh, Điền Khởi Văn nói không sai.
Người bạn thân thiết này có lá gan nhỏ quá đi.
Lúc đó ngay cả tên mập Trương Đại Hàn cũng dám lên đài mà anh ta lại ở bên dưới sống chết lắc đầu.
Một chút khí thế đàn ông cũng chẳng có!”, Trình Xảo Xảo bĩu môi nói.
“Đúng vậy, Phong Linh, đừng trách Điền Khởi Văn nói anh ta như vậy!”.
Mấy người khác xung quanh cũng cùng lúc mở lời.
Nhất thời Phong Linh cũng khó xử, những người này đều là bạn tốt của mình không tiện bác bẻ lại.
Huống hồ trong lòng cô ta cũng cảm thấy Diệp Thành quá nhát gan, có chút yếu đuối.
Đánh thắng hay không là một chuyện, nhưng dưới ánh mắt chằm chằm của mọi người, thân là một nam tử hán mà ngay cả dũng cảm lên đài chiến đấu cũng không có, khiến Phong Linh cũng xem thường.
“Mỗi người tự có chí riêng, không thể cưỡng cầu, chúng ta cứ lo bản thân cho tốt, chuẩn bị đại diện cho Tô Bắc ra sân rồi, suy nghĩ cẩn thận đánh như thế nào đi!”, Trình Hưng ngồi ngay chính giữa bình tĩnh nói.
Thoạt nhìn thì có vẻ gã giải vây giúp Diệp Thành nhưng trên thực tế vô hình trung lại dồn Diệp Thành vào đường cùng.
Một câu “mỗi người tự có chí riêng” hoàn toàn vạch rõ giới hạn của Diệp Thành với những người trẻ của Tô Bắc, những đại biểu cho Tô Bắc vĩnh viễn cũng không thể nào tiếp nhận Diệp Thành.
Có nhiều lúc, không để tâm đến mới là sự khinh miệt nặng nhất, giống như những con kiến