"Haizz, mười năm nay tôi cũng từng cứu giúp và thu nhận một số đệ tử Sương Diệp lâu, tiếc là phần lớn là đệ tử ngoại vi, không hay biết gì".
"Lần này nếu có chân truyền của Sương Diệp lâu thì nhất định phải cứu họ không tiếc bất cứ giá nào, nếu không cả Địa Cầu chỉ đang uống rượu độc giải khát, rồi một ngày nào đó chúng ta sẽ xong đời mất".
Trình Hồng Quang gật đầu, ánh mắt kiên nghị.
Ngày hôm nay, không chỉ Trình Hồng Quang và Kỷ Hoa Linh mà còn có rất nhiều người Diệp Thành quen hoặc không quen đều hội tụ về thị trấn Thanh Hoa theo các dòng xe từ khắp mọi nơi...!
Ngoài thị trấn, bên một cái hồ sóng nước mênh mông, trong một ngôi nhà trúc thanh nhã.
Một cô thiếu nữ xinh đẹp mơn mởn chừng mười bốn mười lăm mặc đồ luyện công màu trắng đang chuẩn bị ra ngoài, liền nói với bà lão tóc bạc trắng ngồi trên cái ghế đối diện:
"Dì Sakura, cháu ra ngoài đây".
Bà lão mặt đầy nếp nhăn mở mắt ra nhìn bóng lưng cô thiếu nữ, mấy lần muốn mở lời giữ cô bé lại, cuối cùng chỉ khẽ thở dài một hơi.
Cô bé rảo bước chân nặng nề mà đi, trên cái áo trước ngực cô bé có thêu hai chữ:
"Sương Diệp!"
Đại hội càng đến gần, người ùa vào thị trấn Thanh Hoa càng đông, đến cuối cùng phải có đến gần một trăm nghìn người.
Trên các kênh truyền hình của các thành phố lớn trong nước đã có rất nhiều kênh phát trực tiếp quyền lực nhất đến đây để phát sóng.
Trên đường trừ các tu sĩ còn có rất nhiều du khách.
Dù họ không vào được nơi tổ chức đại hội nhưng vẫn có thể xem phát sóng trực tiếp bên ngoài ở các quán ăn, quán bar, khách sạn và các địa điểm ngoài trời.
Dù sao tu sĩ Ngưng Đan và Tu Thể đỉnh phong bình thường rất khó gặp, mà mỗi lần đại hội đều có tu sĩ Tu Thể đỉnh phong giao đấu, thậm chí có thể tu sĩ Ngưng Đan cũng sẽ ra tay, ai mà không muốn tự mình chứng kiến?
Thậm chí các môn phái lớn trong nước như Thiên Kiếm Môn, Tuyệt Đao Môn, Đường Môn cũng phái người tới.
Mỗi một người dẫn đầu đều là cao thủ Tu Thể đỉnh phong, nghe nói còn có tu sĩ Ngưng Đan nhưng họ đều đến cuối cùng.
Hai ngày nay trừ gặp Trương Đại Hàn Diệp Thành còn ngẫu nhiên nhìn thấy Phong Linh, Trình Hưng, Điền Khởi Văn, Trình Xảo Xảo.
Họ được một đám thanh niên vây quanh, ánh mắt ai nấy đều tỏa sáng, khí chất bất phàm, tu vi Trúc Cơ hoặc Tu Thể, hiển nhiên đều là tu sĩ.
Sau khi thấy Diệp Thành thì họ đều khẽ gật đầu rồi vội vã lướt qua.
Đám người Điền Khởi Văn thì càng không quan tâm đến Diệp Thành.
Có người tò mò còn đi nghe ngóng về Diệp Thành: "Đó là ai, cũng là cao thủ thế hệ trẻ của tỉnh Tô Bắc sao?"
Trình Xảo Xảo đứng cạnh bực mình nói: "Một người bạn của họ hàng nhà chị Phong Linh, ngay cả Điền Khởi Văn khiêu chiến cũng không dám chấp nhận.
Lúc đó Điền Khởi Văn ép tất cả pháp lực, chân khí đến mức thấp nhất, chỉ cần tay không giao đấu thôi mà anh ta cũng không dám, không phải người cùng một giới với chúng ta đâu".
"Vậy sao".
Đám người hiểu ra, cười lướt qua.
Không phải tu sĩ thì dù Diệp Thành có thân phận cao quý đến đâu thì cũng không cùng một đẳng cấp với họ, có một lạch trời vắt ngang qua.
Nhiều người lắc đầu, không quan tâm nữa.
Ngày thứ ba, đại hội giao lưu Hoa Đông chính thức bắt đầu.
Ngày hôm nay người ùa về hội trường bên ngoài thị trấn Thanh Hoa đông nghìn nghịt.
Hội trường lộ thiên, to bằng mười sân vận động.
Ở cổng có đệ tử dòng chính của các gia tộc lớn ở Hoa Đông canh gác, muốn đi vào bắt buộc phải có thư mời, nếu không bất cứ ai cũng không được vào.
"Đại hội giao lưu này vốn là để các tu sĩ cấp cao giao đấu với nhau, nhưng phát triển đến bây giờ thì đã thành nơi tranh đấu giữa các gia tộc, thậm chí là các môn phái.
Hay ho nhất, trừ việc cọ xát giữa các tiền bối thì chính là cuộc chiến giữa các môn phái lớn và các thế gia.
Nghe nói ai có thể giành được quán quân thì có thể có được lợi ích lớn nhất trong một năm của Hoa Đông, ngay cả các môn phái lớn trong nước cũng đưa đệ tử đến".
Trương Đại Hàn vừa đưa thư mời vừa nhỏ giọng nói.
Diệp Thành quay đầu nhìn xung