"Tên này điên rồi sao?"
"Ôi trời ơi, một mình mà muốn đấu với tám dị tộc lớn, còn nói là nếu không đến thì sẽ đích thân đến tận cửa, tên Diệp Thiên Quân này nghĩ rằng tám dị tộc lớn này là mấy thứ linh tinh như tám thế gia lớn ở Hoa Đông sao? Đó là những tộc mạnh siêu cấp đến từ trời sao, mỗi tộc đều thống trị không chỉ một hành tinh đấy, họ mạnh hơn tiên tiến hơn loài người chúng ta gấp trăm gấp nghìn lần.
Hàng nghìn hàng vạn năm trước người ta đã có thể du hành trong vũ trụ rồi!"
"Đúng vậy, dù mỗi tộc chỉ có một vị Chân Quân thì cũng đã có ít nhất tám Chân Quân rồi, huống hồ mỗi tộc đâu chỉ có một Chân Quân chứ.
Diệp Thành định một mình đánh bại tám Chân Quân sao? Đó là những cường giả ngoại vực thật sự, không phải là những kẻ có pháp tắc không đầy đủ mà anh ta đánh bại lúc trước đâu!"
"Điên rồi, điên thật rồi.
Anh ta không chỉ điên mà còn muốn phái Sương Diệp và Tô Bắc chôn cùng anh ta!"
"...."
Mọi người đều lắc đầu.
Mà lúc này cả tỉnh Tô Bắc đã điên cuồng.
Bảy ngày sau, cuộc chiến sẽ diễn ra trên đỉnh núi Hoành Lan, cách Tô Bắc mười mấy dặm.
Các cường giả cảnh giới Kim Đan Xuất Khiếu giao đấu với nhau e là dư âm sẽ hủy diệt toàn bộ tỉnh Tô Bắc.
Vô số các ông lớn của tỉnh Tô Bắc đều vội vã tìm đến xin Diệp Thành thay đổi ý định, nhưng đều bị Aokawa Sakura trực tiếp quát lui.
Họ không tìm được Diệp Thành thì liền đến tìm Long Đằng, Long Hổ Sơn, Đường Môn.
Nhưng những thế lực này cũng không biết phải làm sao, đó là tám dị tộc lớn đấy, mỗi một tộc đều có lão tổ trấn giữ, Kim Đan nhiều như nấm sau mưa.
Cho dù là đưa ra tất cả các môn phái của Hoa tộc cũng hoàn toàn không đủ để các dị tộc này giết.
"Haizz, Diệp Thiên Quân tại sao lại ngốc nghếch như vậy?"
Đường Tuấn Nghị thở dài suốt mấy lần.
"Diệp Thiên Quân, tên này ngay từ ban đầu đã không định nhượng bộ rồi.
Mười năm trước như thế, mười năm sau vẫn như vậy".
Môn chủ của Thiên Kiếm Môn cũng lắc đầu cảm thán.
"Thôi kệ đi.
Nếu cậu ta đã như vậy thì Long Đằng chúng tôi ít nhất cũng phải bảo vệ nhà họ Đặng và Dương Lâm, thế mới không phụ lòng em gái tôi".
Tần Sương thở dài, qua một đêm tóc đã bạc trắng.
Mà đệ tử Sương Diệp lâu ở khắp các nơi trên thế giới lúc này cũng đang trên đường tới Tô Bắc.
Khoảnh khắc này, cả thế giới đều đổ dồn ánh mắt vào Tô Bắc, vào núi Hoành Lan, chờ đợi cuộc chiến kinh thiên động địa.
Cuộc chiến này sẽ quyết định hướng đi của Địa Cầu thậm chí là cả loài người! Loài người sống hay chết, sống nhục nhã dưới chân dị tộc hay là đầu đội trời chân đạp đất giữa trời đất này, tất cả đều được quyết định trong trận chiến này!
Diệp Thành không hề nơm nớp lo sợ, khắc khổ nỗ lực chuẩn bị như những người khác nghĩ, lúc này anh vô cùng nhàn nhã.
Anh thay bộ quần áo cũ, mặc một bộ đồ phục cổ bằng đay khá gọn nhẹ, từng sợi tóc dài đen bóng xõa trên vai được Aokawa Sakura dùng một cây trâm ngọc búi lại.
Trâm ngọc trường bào, dung mạo thanh tú, khí chất thư hương ngời ngời, trông anh như một công tử nhà thư hương thời xưa.
Diệp Thành dùng một chiếc thuyền con du ngoạn trên sông Thương Lan dưới chân núi Hoành Lan.
Mặt hồ rộng lớn, làn sóng lăn tăn trông như vảy cá màu vàng trong sự chiếu rọi của ánh nắng rạng rỡ.
Sông Thương Lan lúc này như được người du ngoạn dệt thành.
Nhiều người bản địa ở tỉnh Tô Bắc đều đưa gia đình đến đây thuê một chiếc thuyền đi du ngoạn, chèo thuyền giữa sông Thương Lan, hưởng thụ cảnh đẹp ngày hè hiếm có này.
Nhưng bây giờ, việc Diệp Thành hẹn đấu với tám dị tộc lớn trên núi Hoành Lan đã được truyền ra, cả tỉnh Tô Bắc đều sợ bóng sợ gió.
Có nhiều người thậm chí đã mua vé rời khỏi Tô Bắc như tránh động đất vậy.
Chỉ mới có mấy ngày mà cả Tô Bắc gần như đã trống không.
Nhưng nhiều tu sĩ từ Hoa Hạ và khắp