"Các vị điện hạ Tật Phong, Đạp Vân đều chết rồi, điện hạ Long Diệu thì cũng bị Diệp Thiên Quân bắt đi, phải làm sao bây giờ?", có tu sĩ Ngưng Đan run cả tay, liên tiếp hô to.
Mà người phụ nữ mặc sườn xám màu xanh nhạt dáng người nóng bỏng vừa mắng Diệp Thành thì sợ tới nỗi ngồi bệt xuống đất.
Diệp Thành vọt qua bầu trời, một tay tóm Long Diệu, anh nhìn về phía núi Phượng Hoàng.
Có tia sáng vàng kim chói rực trong mắt anh, anh xuyên qua từng lớp trận pháp để nhìn các ngọn núi của dãy núi Phượng Hoàng.
Từng tòa lầu các cao lớn hùng vĩ, vô số tu sĩ dường như bị kinh động, đều ùa ra, đông kịt như đàn kiến.
"Con kiến hôi của Địa Cầu tự tìm đường chết mà không biết mình đang khiêu khích thế lực gì.
Bất cứ một môn phái nào, chỉ cần nhẹ nhàng nghiền ngón tay cái xuống là có thể nghiền chúng mày thành tro".
Long Diệu bị gãy một khoảng xương lớn, ngực lõm vào, mặt tái xanh nhưng vẫn cố gắng chống đỡ.
"Ồ? Là gì thế?", giọng Diệp Thành rất bình thản.
"Ha ha, đằng sau Vạn Yêu Tự là Vạn Yêu Môn, đằng sau Vô Cực Cung là Vô Cực Tông, chỗ dựa của Trục Nhật Thần Giáo là Kim Ô Môn.
Lai lịch của bổn điện hạ càng đáng sợ hơn, là đệ tử chân truyền của Trường Sinh Giáo.
Đây đều là những đạo thống Chân Tiên uy danh hiển hách trong vũ trụ và trong biển sao, có Chân Tiên Hợp Đạo trấn giữ, tu sĩ Nguyên Anh có đến hàng trăm hàng nghìn".
Long Diệu cười lớn, vẻ mặt tràn đầy châm chọc.
"Chân Tiên là gì có biết không? Đó là người mà một giọt máu cũng có thể giết chết tu sĩ Nguyên Anh, chém một kiếm có thể chém rụng cả trăng trên bầu trời".
Long Diệu nói, vẻ mặt kiêu ngạo.
"Vậy tao phải làm sao bây giờ?", giọng Diệp Thành vẫn đều đều.
"Bỏ tao ra, sau đó nhận tội với các trưởng lão của Vô Cực Cung, Vạn Yêu Tự, đạo tràng Trường Sinh.
Tao có thể thuyết phục họ, tuy tội của mày rất nặng, nhưng người không biết thì không có tội.
Hơn nữa một đệ tử dòng chính của trưởng lão Trường Sinh Giáo như tao xin cho thì các vị trưởng lão có lẽ sẽ tha cho mày".
Long Diệu nói mà mặt không đổi sắc, hắn nói mà mắt không nhịn được lóe lên sự vui mừng.
"Ồ, thế à? Mày có chắc là tao thả mày xuống thì sẽ không bị mấy trưởng lão Nguyên Anh giết chết không? Dù sao tao cũng đã giết mấy tên điện hạ Tật Phong Đạp Vân gì đó rồi".
Diệp Thành quay đầu, nhìn hắn với ánh mắt nửa cười nửa không.
Mặt Long Diệu cứng đờ, thấy xấu hổ và tức giận khi bị nhìn thấu.
Nhưng hắn vẫn muốn thử tiếp tục khuyên Diệp Thành, nhưng Diệp Thành đã quay đầu: "Hơn nữa nói cái gì mà Trường Sinh Giáo chứ, chẳng qua chỉ có ba Chân Tiên mà thôi.
Nếu xét trên khắp vũ trụ này, ngay cả một tông môn bình thường của thế giới tinh hà trung tâm cũng không bằng được, cũng chẳng được coi là mạnh".
"Mày biết Trường Sinh Giáo bọn tao và tinh hà trung tâm sao?"
Long Diệu trợn to mắt.
Đó là điều mà chỉ có đệ tử của các giáo phái lớn mới biết, người của tinh vực bị lãng quên tuyệt đối không thể nào biết được tin này.
Diệp Thành mỉm cười, ánh mắt anh ánh lên sự trào phúng: "Hơn nữa mày cũng chỉ là một đệ tử của một trưởng lão cỏn con mà thôi, so với Cố Trường Sinh thì mày đã là gì? Đến cả Cố Trường Sinh còn bị tao giết rồi, mày là cái thá gì cơ chứ".
Nghe vậy, Long Diệu trợn trừng mắt lên như một con gà bị bóp cổ.
Môi hắn mấp máy mấy lần định nói gì đó nhưng lại không thốt nổi câu nào.
"Ầm ầm!"
Từng lớp trận pháp khởi động, vô số màn sáng từ từ kéo ra từ mặt đất từ trung tâm.
Vô số luồng sáng vọt lên trời, biến thành từng cường giả Ngưng Đan đứng đầy trên bầu trời, đứng ở bốn phía hình thành bốn đại trận, ai nấy đều khí thế hùng hổ.
Ngay sau đó, những trưởng lão Kim Đan, các chấp sự mặc chiến giáp, áo bào màu bạc, áo trong vàng kim, mặt đầy sát khí bước ra, khí tức của mỗi người đều mạnh hơn những người của dị tộc rất nhiều.
Cuối cùng là bảy tám thanh niên chắp hai tay sau lưng, người thì cánh bạc tung trời, người thì hai mắt vàng kim, người thì toàn thân tỏa ánh sáng thần thánh rực rỡ.
Ai nấy đều là Chân Quân Xuất Khiếu, mạnh hơn Bán Bộ Thiên Quân nhiều.
Đặc biệt là người đứng đầu, mắt tím tóc vàng, khí tức vô cùng mạnh mẽ, không hề thua kém tu sĩ Nguyên Anh.
Người đó tràn đầy khí thế, sức mạnh dồi dào, ung dung tự tại.
Những người khác đều vô cùng cung kính với người đó.
Người đàn ông mắt tím tóc vàng kia ngẩng đầu nhìn thẳng Diệp Thành, giọng như sấm rền: "Cậu chính là người dám sỉ nhục đại giáo bọn ta?"
Giọng người đó như sấm rền vang vọng khắp Yên Kinh.
Người mắt tím tóc vàng vừa xuất