"Chuẩn bị di dời đi, đem Thánh Thiên Cung đi luôn, thuận tiện báo cho nó là chủ nhân của nó không sao, trong vòng trăm năm ắt sẽ trở thành Chân Tiên".
Diệp Thành trầm giọng nói.
"Vâng".
Thẩm Minh Nhan ngoan ngoãn gật đầu.
Lúc này các tiên của tông môn Thượng cổ cũng kinh sợ.
Chỉ một thiên tướng của Trường Sinh Giáo đến đây mà đã càn quét các tông môn lớn rồi, họ mạnh đến đâu cũng đâu thể đấu lại tu sĩ Nguyên Anh được?
Hơn nữa theo lời Diệp Thành thì đâu chỉ có một tu sĩ Nguyên Anh.
Các giáo phái lớn ngoại vực trong biển sao có không biết bao nhiêu tu sĩ Nguyên Anh đến Địa Cầu, trong đó có rất nhiều thần tướng, Thần Tử còn mạnh hơn cả thiên tướng.
"Rời đi, nhất định phải rời đi.
Đến Địa Cầu, đến Tô Bắc, nơi đó có pháp trận Diệp Thiên Quân bố trí".
Cả giới tông môn Thượng cổ đều chấn động, nhưng cuộc di dời này chắc chắn sẽ vô cùng phức tạp, dù sao cũng liên quan đến hàng chục triệu người, vô số tông môn.
Các tông môn ban đầu chỉ di dời các đệ tử có triển vọng nhất và các sách cổ đến Địa Cầu, sau đó là các địa tiên, cuối cùng là người bình thường.
Tạm thời không nhắc đến nhiều tiên nhân của tông môn Thượng cổ thế này quay về Địa Cầu sẽ gây ra sóng to gió lớn cỡ nào.
Lúc này Diệp Thành đã đứng trên một cao nguyên tuyết ở nơi cực Bắc của giới tông môn Thượng cổ.
Bạch Vân Quán nằm trong cao nguyên tuyết, nhưng cách nơi này hơn nghìn dặm.
Nơi đây vạn vật bị đóng băng, trời đất tĩnh lặng, ngay cả một sinh mệnh bé nhỏ nhất cũng không có, hoàn toàn biến thành một vùng đất chết.
Mà bên ngoài cao nguyên tuyết thì là một thế giới rộng lớn mênh mông mà hỗn độn.
Gió bão vô tận phong tỏa không gian, cho dù Chân Quân rơi vào đây cũng sẽ bị xé thành mảnh nhỏ.
Diệp Thành ngẩng đầu, tia sáng vàng kim lóe qua trong mắt, cứ như xuyên thấu qua không gian vô tận.
Tầng tầng lớp lớp gió bão che lấp không gian bị ánh vàng xuyên qua.
Xuyên qua gió bão hỗn độn này một thế giới rộng lớn vô cùng hiện ra trước mặt Diệp Thành.
Thế giới đó được bao trùm trong tiên quang rực rỡ, hạc tiên bay lượn trên không trung, Chân Long vờn quanh, đâu đâu cũng có những con sông ngọn núi mọc lên.
Núi tiên và lầu các san sát, trông như một chốn bồng lai cực lạc.
Nhưng Diệp Thành nhìn kỹ thì thấy, đằng sau lớp tiên quang là Ma khí đáng sợ cuồn cuộn đen như mực.
Ma khí đó ngấm vào từng ngóc ngách, từng hòn đá của cả thế giới.
Cũng có nghĩa là, đất tiên này chính là đất ma!
"Ở sâu trong Địa Cầu lại có một mảnh đất ma? Ma khí đó mênh mông thuần túy, thậm chí không hề thua kém ma khí của U Uyên Minh Vương mà mình giết ở kiếp trước.
Nó mang theo khí tức rộng lớn mênh mang thời Viễn cổ, thậm chí cảm giác cũng là một đại ma đầu kinh hãi thế tục của dòng dõi U Uyên Minh Vương!"
Diệp Thành cúi đầu, giọng nói có chút nghi hoặc.
Bốn chữ trong truyền thuyết của các môn phái lớn trong biển sao, Ma độ chúng sinh, chẳng lẽ chính là ma đầu trấn áp trong đất tiên rộng lớn này sao? Nhưng ma khí này tung hoành bừa bãi, thấm hết cả đất tiên, ma đầu kia có lẽ sớm đã thoát khỏi sự trói buộc rồi! "Không đúng, tuy Ma khí mênh mông thuần túy như vậy nhưng lại mang theo một chút tử khí, tựa như đã già nua mục nát hàng chục triệu năm, giống như xác chết cổ xưa mà năm đó mình gặp được ở Minh giới vậy.
Chẳng lẽ thứ được trấn áp dưới đất tiên này không phải là một Ma Vương còn sống mà là một Ma Sát?"
Diệp Thành sững sờ, run lên dữ dội.
Ma Sát