Thần tướng Huyền Minh cầm cây thần mâu dài một trượng, cả người hóa thành một cầu vồng hai màu trắng đen, hai khí trắng đen quanh người xoay thật nhanh giống như bông vụ, tựa con rồng tấn công tới Diệp Thành.
“Rắc rắc!”
Uy lực của cây mâu xé rách hư không, tạo ra một vết nứt thật dài trên mặt đất.
Phải biết rằng, đây là trong đất tiên, mỗi một mảnh đất đều có tiên văn đan xen, dù đã trải qua không biết mấy tỷ năm nhưng uy lực vẫn đáng sợ.
Nguyên Anh bình thường không thể làm tổn hại một cành cây ngọn cỏ, có thể thấy uy lực cây mâu này của thần tướng Huyền Minh đáng sợ đến thế nào.
“Thần tướng Huyền Minh sắp liều mạng rồi”.
Mấy vị thần tướng đều có vẻ mặt nghiêm trọng.
Chỉ cần được phong là thần tướng, chí ít cũng là tu vi Nguyên Anh trung kỳ.
Mấy thần tướng bọn họ đều là Nguyên Anh trung kỳ đỉnh phong, hơn nữa thần tướng còn mạnh hơn Nguyên Anh bình thường nhiều.
Dù sao bọn họ chuyên chém giết, tu hành công pháp thần thông đều là để chiến đấu sinh tồn.
Nhưng Diệp Thành vẫn nhẹ nhàng biến chỉ thành quyền, ánh sáng vàng quanh người như rót cả vào trong nắm tay, đột ngột đánh ra một quyền.
Đây là một đòn vô cùng khủng khiếp, có thể sánh ngang với Nguyên Anh, khiến hư không nứt thành một khe hở nhỏ, giống như hố đen.
“Chết đi!”
Năm vị trưởng lão của đạo thống Chân Tiên không chống đỡ nổi nữa, thần tướng Huyền Minh cũng không khá hơn.
Con thoi trắng đen kia bị đánh bay đi, bản thân thần tướng Huyền Minh thì xoay thật nhanh trên trời cao giống như bông vụ, cấp tốc lùi về sau.
Tuy nhiên, thân hình thần tướng Huyền Minh càng bay càng chậm lại, dù áo quần tóc tai hơi rối loạn, nhưng cả người không hề có thương tích gì.
Ngược lại, ông ta mượn sức nắm đấm của Diệp Thành, vẽ một đường vòng cung cực lớn ở trên không, đánh một mâu tới lần nữa.
“Ầm!”
Diệp Thành đánh ra một quyền khiến ông ta bay đi, nhưng anh cảm nhận được sức mạnh của mâu này hình như còn hơn cả trước kia.
“Phép mượn lực sao?”, Diệp Thành khẽ nhíu mày.
Thần tướng Huyền Minh lại vẽ ra một hình tròn khổng lồ trên không, cả người bao bọc trong hai khí trắng đen.
Hai khí đó như rồng lượn quanh, không ngừng phân tán quyền kình của Diệp Thành vào hư không.
Một phần nhỏ lại dung hòa vào trong cây mâu của thần tướng Huyền Minh, hóa thành động lực vô cùng, lại đâm vào không trung lần nữa.
Một mâu, hai mâu, ba mâu…
Cuối cùng, Diệp Thành đánh ra mười bảy quyền, thần tướng Huyền Minh đánh trả mười bảy mâu, vả lại mâu sau còn mạnh hơn mâu trước.
Uy lực của mâu cuối cùng gần như mạnh gấp đôi mâu đầu tiên.
“Thái Cực Thương Pháp”, có người hô lên.
Đó là thương pháp của một vị đại tu sĩ cảnh giới Hợp Đạo của Vô Cực Tông sáng tạo ra, nghe nói đó là thuật sát phạt của tu sĩ Tu Thể đỉnh phong, có thể mượn khí huyết pháp lực của đối thủ.
Thương sau mạnh hơn thương trước, nếu có thể tích lũy trăm nghìn thương, trên lý thuyết thậm chí còn có thể một thương đâm xuyên Chân Tiên.
“Thương pháp thật cao siêu, võ học như vậy đã gần với đạo rồi”, ngay cả Diệp Thành cũng khen ngợi.
Tuy thần tướng Huyền Minh không hiển lộ pháp lực, nhưng võ kỹ trên người đáng sợ vô cùng, có thể dựa vào một thanh thần mâu mà chém giết với Diệp Thành đến bây giờ.
Mặc dù là vì Diệp Thành chỉ sử dụng nắm đấm, nhưng cũng đã rất đáng sợ.
“Nhưng dừng ở đây thôi”.
Diệp Thành khinh thường nói, anh chậm rãi thu quyền vào bên hông, ánh sáng vàng quanh người mờ dần, sau đó hóa thành đen tuyền, ma khí dày đặc.
Một lát sau, Diệp Thành đánh ra một quyền, ma kêu quỷ khóc: “Minh Vực Thần Quyền!”
Minh Vực Thần Quyền là bản lĩnh đỉnh cao của Minh Vương năm xưa, dù đã tu thành cơ thể Minh Vương U Uyên cũng không thể tùy tiện sử dụng.
Nó thao túng sức mạnh không gian đạt đến đỉnh