Các trưởng lão của đại giáo Chân Tiên như Vô Cực Tông, Kim Ô Môn, Vạn Yêu Môn đồng thời cưỡi thuyền báu, chiến hạm bay vút đến quanh Diệp Thành, chặn đường Diệp Thành từ bốn phương tám hướng.
Diệp Thành thoáng chốc rơi vào bước đường cùng.
“Thả Thần Phi của tao ra, mau đầu…”, Thần Tử Trường Sinh đang định lên tiếng khuyên hàng.
Diệp Thành đã vung ra một quyền:
“Giết!”
“Ầm!”
Ba đóa thần hoa màu xanh, ngũ sắc, màu vàng trên đỉnh đầu anh lại hiện lên.
Ba loại sức mạnh xác thịt, pháp lực, hồn phách được Diệp Thành thúc đẩy lên cao nhất.
Ngọn lửa ba màu thiêu cháy xung quanh người Diệp Thành.
Anh đánh ra một quyền, thần tướng Minh Vương xuất hiện sau lưng, dẫn dắt ma khí mênh mông trong cả đất tiên lại, Minh Vực Thần Quyền được thúc đẩy đến tột cùng.
“Vù!”
Quyền kình vô biên, ba tu sĩ trẻ tuổi xếp vào hàng một trăm trên bảng Tinh Hà ngoại vực còn chưa kịp dùng đến pháp bảo đã bị Diệp Thành đánh chết ngay tại chỗ.
Quyền kình đáng sợ còn xuyên qua thân xác bọn họ, đập vào bề mặt của Kim Ô Long Xa ở sau lưng, phá vỡ mấy chục trận pháp Thần Hỏa trên đó, tông lệch gần nửa đoạn Kim Ô Long Xa.
Mấy chục đệ tử Kim Đan của Kim Ô Môn thoáng chốc hóa thành mây khói.
“Mày chết đi!”
Thần Tử Kim Ô rít lên, cả người bao phủ trong ngọn lửa màu vàng vô tận, bốc cháy hừng hực, hóa thành một vầng mặt trời lao về phía Diệp Thành như một con sư tử vàng bị chọc giận.
Diệp Thành đánh ra một quyền, đấm bay Thần Tử Kim Ô, sau đó lại lao