“Chỉ là một lũ Ngụy Nguyên Anh, có hai người các ông là miễn cưỡng lọt vào mắt”, Tô Ma nhìn lướt qua, khinh bỉ khẽ hừ một tiếng, chỉ vào Thiên Huệ Thiên Quân và Nhất Tổ Huyết tộc.
Hai người họ đã là Nguyên Anh đỉnh phong, tu vi miễn cưỡng có thể sánh với trưởng lão Nguyên Anh trung kỳ của đại giáo biển sao.
Nhưng lúc này, các trưởng lão Nguyên Anh trung kỳ đứng sau lưng Tô Ma đâu chỉ có bảy tám người? Các trưởng lão Nguyên Anh sơ kỳ có tới mấy chục người, uy thế như dời non lấp bể, ép cho không khí đặc lại như nước.
Cho dù mấy trăm Nguyên Anh ngoại vực đến đây thì cũng kinh hồn khiếp đảm, không dám động đậy.
Các tu sĩ ngoại vực với sự dẫn đầu của Thiên Huệ Thiên Quân, vô cùng cung kính đối với Thần Tử Tô Ma.
“Tại sao đạo thống tứ sư đệ của tôi để lại ở ngôi sao này không đến gặp tôi?”, Tô Ma lười biếng nói.
! “Bẩm điện hạ, đạo thống Vô Cực Cung do Tứ Thần Tử để lại đã bị Diệp Thành giết sạch vào một năm trước.
Không chỉ Vô Cực Cung, ngay cả đạo thống của Vạn Yêu Môn, Trường Sinh Giáo, Kim Ô Môn cũng đều bị Diệp Thành hủy diệt”, Thiên Huệ lão tổ bước lên, cung kính đáp.
“Ồ?”
Tô Ma nheo mắt, mơ hồ có ánh sáng bạc bắn ra.
“To gan lắm, dám hủy cả đạo thống của Vô Cực Tông ta, tên Diệp Thành này là ai vậy? Hắn đang ở đâu? Lập tức lệnh cho hắn đến quỳ trước mặt Thần Tử điện hạ sám hối đi, nếu không sẽ giết cả nhà hắn!”, một trưởng lão Vô Cực Tông trách mắng.
“Bẩm điện hạ và các vị trưởng lão, tên Diệp Thành kia là cường giả