"Tôi là Thần Tử Vô Cực Tông, cậu không thể giết tôi.
Tôi có tin tình báo liên quan đến bí mật của đất tiên, tôi có thể đưa hết cho cậu..."
Nguyên anh được tạo thành từ hai sắc đen trắng vẻ mặt kinh hãi, vội vã kêu lên.
Nhưng thần đỉnh màu vàng kim chỉ nhẹ nhàng rơi xuống, phụt một tiếng, nguyên anh hai sắc đen trắng trực tiếp bị đập thành bánh thịt! Thần Tử thứ ba của Vô Cực Tông là Tô Ma đã chết!
Không chỉ hắn, một chiếc Vô Cực Tinh Châu mà hắn đem đến, một thần tướng Thành Hành, mấy chục vị trưởng lão Nguyên Anh, mấy nghìn đệ tử Vô Cực Tông đều chết đi, không một ai sống sót.
Khi Diệp Thành lấy những bảo vật Tô Ma để lại, biến lại thành dáng vẻ ban đầu, phân thân của anh đáp xuống Địa Cầu thì chợt nhận được vô số tiếng hoan hô, cả Địa Cầu biến thành một đại dương sôi trào.
Mỗi một đệ tử phái Sương Diệp đều có vẻ mặt vui mừng và sùng bái.
Họ nhìn Diệp Thành với ánh mắt cuồng nhiệt như nhìn một vị thần.
Aokawa Sakura, Thẩm Minh Nhan, Lâm Cửu Nhi cũng đỏ bừng cả mặt, Dương Lâm còn kích động tới nỗi chảy cả nước mắt.
Giới tu tiên ngoại vực thì lại chết lặng.
Mấy chục tu sĩ Nguyên Anh còn sống sót như Nhất tổ Huyết tộc, Thiên Huệ lão tổ thì đều run như cầy sấy.
Nhất tổ Huyết tộc thì đã thấy tình hình không ổn từ sớm, vội vàng chạy trốn, thậm chí hậu duệ Huyết tộc nhà mình cũng không thèm quan tâm.
Những người của tộc Quang Minh, tộc người sói, tộc Giao nhân thì đều hoảng loạn, kẻ thông minh đều lặng lẽ chuồn đi.
! Nhưng Địa Cầu lớn như thế này, họ có thể trốn đi đâu?
Trừ khi men theo các con đường ngoài vũ trụ để quay về, thoát khỏi Địa Cầu, nhưng Diệp Thành sẽ không tha cho họ.
"Lập tức lệnh cho tất cả đệ tử truy sát những đám tàn dư này khắp Địa Cầu.
Nếu trong ba ngày chúng không tới dưới núi Sương Diệp quỳ xuống thỉnh tội thì cho dù có lên trời xuống đất cũng phải tìm được chúng.
Thậm chí bản tôn sẽ đích thân đến hành tinh tổ của chúng, giết sạch chủng tộc của chúng, không chừa một ai!"
Diệp Thành tiện tay tung một đòn giết chết một tên người sói Nguyên Anh muốn chạy trốn, tuyên bố với các đệ tử Sương Diệp và các tu sĩ Nguyên Anh ngoại vực.
"Rõ!"
Đám Aokawa Sakura vô cùng kích động, hồ hởi xắn tay áo.
Họ vô cùng căm thù những chủng tộc ngoại vực và đám tu sĩ Nguyên Anh này, trước đó đã có không biết bao nhiêu đệ tử Sương Diệp chết trong tay chúng.
Dù họ có thể được Diệp Thành đưa đi đầu thai chuyển thế nhưng dù sao vẫn đã chết rồi.
Nhiều tu sĩ ngoại vực mặt tái mét.
Chúng biết rõ rằng mình không trốn thoát.
Địa Cầu lớn thế này, trừ khi trốn vào đất tiên hoặc trốn ra ngoài vũ trụ, nếu không hoàn toàn không thể thoát khỏi sự truy sát từng tấc một của thần niệm Diệp Thành.
Chúng đều có tu vi Nguyên Anh, trong sự cảm ứng của Diệp Thành, chúng vô cùng bắt mắt hơn hẳn so với người thường.
Dù có cách mấy nghìn dặm Diệp Thành vẫn có thể nhìn thấy được.
Còn về đất tiên hay trốn ra bên ngoài vũ trụ?
Trong đất tiên có chân thân của Diệp Thành, còn có nhiều Ma vật Nguyên Anh, đi vào không phải tìm chết sao? Ngoài vũ trụ càng khó, con đường ngoài đó đi thì dễ mà về thì khó.
Tu sĩ Nguyên Anh tuy có thể ngao du vũ trụ nhưng nếu không mang đủ vật tư thì có thể sẽ chết lúc nửa đường.
"Chân Tiên tha mạng, Chân Tiên tha mạng!"
Thoáng cái, mấy chục tu sĩ