“Thị nữ của Diệp Chân Tiên nhìn thì xinh xắn, không ngờ kiếm pháp lại bá đạo như vậy!”
Rất nhiều người phải nhìn với con mắt khác.
Các cao thủ già dặn như Thiên Huệ lão tổ, Ma La, tuy có thực lực không kém Aokawa Sakura, thậm chí còn hơn cô ấy, nhưng lúc còn ở cảnh giới Xuất Khiếu thì tuyệt đối không có được thực lực khủng khiếp càn quét mấy Nguyên Anh như vậy.
“Ranh con, đây là cô tự tìm đường chết, cắt đứt đường sống cuối cùng của sư phụ cô và cả phái Sương Diệp.
Khi đại quân biển sao đến, cả Địa Cầu sẽ biến thành biển máu, tất cả các người đều phải chết…”
Lưu Thiên Quân bay ngược ra, mặt đầy máu, lăn bảy tám vòng trên quảng trường trước đại điện, lão bò dậy, đúng lúc đang lớn tiếng mắng chửi.
“Soạt!”
Hư không rách toạc, một bàn tay khổng lồ đen thui được tạo thành từ vỏ cây khô bỗng thò ra, tóm lấy Lưu Thiên Quân như tóm một con thú nhỏ, sau đó dưới ánh mắt sợ hãi của mọi người, một cái đầu nhỏ thò ra, nuốt cả người lẫn tiếng của Lưu Thiên Quân vào sâu trong cổ họng.
“Ừng ực!”
!Trùng Lâu nhai mấy cái, trên khuôn mặt đen thui khô héo còn mang theo vẻ khinh bỉ, chê Lưu Thiên Quân này tu vi quá yếu.
Từ sau khi đi theo Diệp Thành, lượng ăn của Trùng Lâu tăng vọt, bình thường không phải Nguyên Anh trung kỳ, hậu kỳ thì không lọt được vào miệng nó.
“Không, các người không thể giết tôi!”
Đám Tống Dương Thành sợ hãi, cưỡi độn quang định chạy trốn.
Nhưng tất cả đều bị Trùng Lâu, Lục Nhĩ Mi Hầu tóm được, nhét vào miệng, nhai rào rạo mấy cái thành mảnh vụn, ngay cả nguyên anh cũng bị Lục Nhĩ Mi Hầu nuốt chửng.
Cuối cùng, chỉ còn lại một mình Thường lão tổ, mấy ma tu vây quanh lão không chút thiện ý, nhe răng giương vuốt.
Những ma tu kia chảy cả nước miếng, dường như sẽ nuốt chửng lão vào bụng bất cứ lúc nào.
Đúng lúc mọi người trong điện khoanh tay đứng nhìn, bước lên để chúc mừng Diệp Thành đăng cơ Chân Tiên…
Bỗng một thanh thần mâu giáng từ trên trời xuống, cắm phập trước mặt mấy người Trùng Lâu.
Sau đó, một giọng nói vô cùng hùng vĩ uy nghiêm, truyền từ thiên ngoại xuống, vang vọng khắp cả Địa Cầu:
“Diệp Thành, các vị điện hạ đã đến, mau đến đây quỳ xuống thỉnh tội đi! Nếu không, cả Địa Cầu sẽ hóa thành tro tàn, hàng tỷ sinh linh sẽ rơi vào biển máu chỉ vì tội lỗi của một người!”
Khoảnh khắc đó, mấy tỷ người trên Địa Cầu đều ngẩng đầu lên.
Chỉ thấy vô số tu sĩ Kim Đan mặc chiến giáp, giống như thiên binh thiên tướng, che rợp cả bầu trời sao, khiến mặt trời cũng tối đi.
Nam Tuyệt vừa bước ra khỏi sân, trong mắt lộ vẻ khoái trá.
“Cuối cùng cũng đến rồi!”
Bạch Tiểu Huyên ngẩng đầu, cô ta vô cùng kinh sợ, khuôn mặt nhỏ nhắn tràn ngập sợ hãi.
Trong ngày diễn ra đại lễ phong tiên, liên quân của bốn đại giáo Chân Tiên