Một thánh địa Lăng Tiêu lụi tàn mười vạn năm mà đã đáng sợ như vậy, huống hồ là các đại thống Chân Tiên bất hủ đã thống trị dị vực mấy chục triệu năm, truyền thừa biết bao đời chứ? Đó là những tông môn mạnh nhất, đứng trên đỉnh cao thực sự, giống như núi thần sừng sững ở biển sao.Tuy các Chân Tiên không đến đây, nhưng không biết trên người các Thần Tử này có bao nhiêu thần trận, thần phù, thậm chí là pháp khí cấm kị.
Thậm chí Thiên Huệ Thiên Quân còn đoán, có khả năng các Thần Tử còn mang cả tiên bảo tới.
Tiên bảo là pháp bảo trấn giáo, cổ khí chí cường của các tông môn đại giáo, trấn áp khí vận.
Nếu kích phát một món tiên bảo đến đỉnh điểm, một kích của nó thậm chí có thể chém được cả Mặt Trăng trên trời.
Tuy nhìn mấy Thần Tử này không ai có vẻ kích phát được tiên bảo, nhưng vẫn khiến người ta phải sợ hãi.
“Diệp Thành, tiếp chỉ đi”.
Sau khi một quyền đánh bay Aokawa Sakura, thần tướng Quang Minh mở phù chỉ màu vàng trong tay ra: “Ý chỉ này là tin rất tốt lành cho nhà họ Diệp, là các vị Thần Tử điện hạ khai ân, Diệp Thành, cậu phải cảm ơn sự khoan dung độ lượng của mấy điện hạ đấy”.
Dứt lời, hắn định đọc to lên.
Bỗng Diệp Thành mở mắt, bình thản nói: “Chính anh đã hủy diệt phái Sương Diệp vào năm đó sao?”
“Những chuyện nhỏ trước kia không cần phải quan tâm, nghe thôi là được”, thần tướng Quang Minh phẩy tay, dửng dưng đáp.
“Các vị điện hạ đã ban phù chiếu xuống, chuẩn bị sắc phong cậu làm thần tướng của Trường Sinh Giáo, từ nay trở đi, cả phái Sương Diệp và Địa Cầu đều thuộc sở hữu của Trường Sinh Giáo tôi.
Điện hạ cho phép cậu giám sát quản lý Địa Cầu, phong ngôi sao này làm đất phong, để nhà họ Diệp đời đời trấn thủ”.
“Trường Sinh Giáo tôi thậm chí còn cho phép nhà họ Diệp đi theo đại điện hạ, vào sâu trong biển sao, tu hành các pháp môn tu tiên chân chính, chứng đạo Nguyên Anh, chứ không phải ở nơi như cống rãnh thối hoắc, pháp tắc thiếu sót, đạo thống không có này.
Một khi vào Trường Sinh Giáo chúng tôi, cậu chính là quan lại cùng triều, còn phải so đo