“Thế nào, cậu còn dám giết tôi hay sao?”, thần tướng Quang Minh bật cười, quay đầu lại.
Nếu Diệp Thành dám ra tay với hắn thì đúng là tự đoạn tuyệt ở trước mặt các Thần Tử, dù đại điện hạ Vân Lam có coi trọng, chuẩn bị chiêu mộ anh cũng không thể nương tay thêm nữa.
Hành động này của Diệp Thành là tự chặt đứt đường lui của mình, quyết không chết không thôi với bốn đại giáo Chân Tiên.
Thần tướng Quang Minh tuyệt đối không tin anh có lá gan này.
Nhưng một lát sau…
“Gào!”
Sáu ma tu đột nhiên nhảy ra từ trong hư không đằng sau Diệp Thành, túm lấy thần tướng Quang Minh.
Bọn nó hợp sức với nhau, cách không kéo hắn lại.
Trong ánh mắt vô cùng hoảng sợ của thần tướng Quang Minh, trong câu nói bình thản “ăn hắn đi” của Diệp Thành, thần tướng Quang Minh bị xé thành từng mảnh giữa không trung.
Lục Nhĩ Mi Hầu kêu lên một tiếng quái dị, vồ tay tóm lấy nguyên anh của thần tướng Quang Minh đang vô cùng hoảng sợ định chạy trốn.
Mặc kệ tiếng gào thét thê thảm của thần tướng Quang Minh, nó nuốt chửng nguyên anh của hắn vào bụng, trên gương mặt khỉ nheo nửa con mắt lại, lộ ra vẻ vô cùng mãn nguyện.
Từ đầu đến cuối, Diệp Thành đều nhìn vào hư không, chẳng nhìn thần tướng Quang Minh đã chết lấy một cái.
Dường như hắn chỉ là một con kiến, không đáng để tâm tới.
Sau đó…
“Ầm!”
Phân thân của Diệp Thành giậm chân một cái, hóa thành một chiếc đỉnh