Nhưng nghĩ lại thì cũng là đương nhiên, suy cho cùng Diệp Thành cũng chỉ xuất thân từ hành tinh bị quên lãng, có thể mạnh đến đâu được chứ? Nguyên Anh đỉnh phong đã là giới hạn của cậu ta, trên đó nữa là cảnh giới Bán Bộ Hợp Đạo, dù là trong các đại thần giáo cũng chỉ có những Thái thượng trưởng lão sống năm vạn năm mới có thể miễn cưỡng tiếp cận mà thôi.
“Ầm!”
Vào lần thứ ba Diệp Thành đánh chết Thần Tử áo đen.
Một vị Thần Tử hét lên, gia nhập cuộc chiến.
“Để tôi!”
Thần Tử mới gia nhập chính là Nhị Thần Tử Trùng Dương của Vô Cực Tông.
Hắn đứng trên Đạp Tinh Ngưu, lưng mọc hai chiếc cánh màu bạc, trong mắt âm dương giao thoa, quanh người giống như có hàng tỷ ngôi sao đi theo.
Nếu nói trong các đại giáo, ngoài Trường Sinh Giáo ra, tông môn nào có thù hận sâu nhất với Diệp Thành thì chắc chắn đó là Vô Cực Tông.
“Hỗn Độn Vô Cực Hoàn!”
Trùng Dương vừa ra tay đã sử dụng phép thần thông tối cao của Vô Cực Tông.
Hai luồng khí tức một đen một trắng giống như xiềng xích quấn quanh, nháy mắt hội tụ vào một chỗ.
Tử khí vô tận và sinh cơ cuồn cuộn hóa thành hỗn độn, giống như con cá âm dương, bao phủ về phía Diệp Thành.
Phép thần thông nổi tiếng của hắn là Cửu U Nhãn, nhưng hắn sử dụng Hỗn Độn Vô Cực Hoàn lại không hề thua kém Tô Ma, thậm