Diệp Thành tắm trong tiên quang, ánh xanh rực rỡ đến vô cùng, kích trong tay như con rồng, tiên uy hiển hách.
Lúc này, anh chẳng khác gì chiến thần cửu thiên hạ phàm, tất cả các Nguyên Anh, Thần Tử, thần tướng trước mắt anh đều nhỏ bé yếu ớt như con kiến, không đỡ nổi một đòn.
“Soạt!”
Trùng Dương bất cẩn, vừa mới sống lại đã bị một kích của Diệp Thành chém thành hai nửa.
Đây là Thần Tử thứ ba mất mạng trong trận chiến này.
Trong tinh hà ngoại vực, Vô Cực Tông chỉ kém Kim Ô Môn và Trường Sinh Giáo, là giáo phái lớn xếp thứ ba.
Vậy mà đường đường Đại Thần Tử của Vô Cực Tông lại bị Diệp Thành tiện tay giết như giết gà, chém làm đôi một cách dễ dàng.
“Vù!”
Giữa hư không, mấy tỷ ngôi sao hiện lên, một mặt trời vàng và một vầng trăng sáng mọc lên ở phía Tây.
Khi dị tượng kinh thiên xuất hiện vì cái chết của Trùng Dương, cuối cùng các Thần Tử khác và thần tướng của các đại giáo cũng không nhịn được nữa.
“Không!”
Trong mắt mấy thần tướng của Vô Cực Tông