Hư không bị luồng kiếm khí vô hình kia chém toạc, tạo nên một vết nứt khổng lồ khảm ở sâu trong vũ trụ.
Thậm chí các tiên trận ẩn giấu trên bề mặt Địa Cầu dường như cũng bị kích thích, từng đường vân lờ mờ hiện lên.
“Vù vù vù!”
Tiên kiếm thét dài, chấn động cửu thiên.
Rất nhiều tu sĩ Kim Đan ở gần lập tức bị nứt ra, phát nổ thành sương máu, các thần tướng Nguyên Anh thì sợ hãi lùi lại.
Còn Vân Lam tay cầm kiếm, khí tức dâng cao vô hạn, dường như đã đột phá nút thắt nào đó, tiến lên một lĩnh vực chưa biết.
“Bán tiên bảo?”
Diệp Thành nheo mắt lại, nhìn chằm chằm trường kiếm trong tay hắn.
Đây là thần binh do chính tay Chân Tiên Hợp Đạo tạo ra, nên trên đó ẩn chứa sức mạnh của Chân Tiên, chỉ một chút sức mạnh đã có thể phá nát trời xanh.
Một giọt máu của Chân Tiên đã giết được Nguyên Anh, huống hồ là binh khí do đích thân bọn họ luyện chế?
Tiên bảo là thứ rất hiếm có, tuy trước kia Cố Trường Sinh tiện tay lấy ra được một thanh phi kiếm tiên bảo, nhưng đó là anh ta mèo mù vớ cá rán, tìm được trong đất tiên mà thôi.
Tiên bảo thực sự cho dù đối với Chân Tiên Hợp Đạo cũng vô cùng quý giá.
Thanh tiên kiếm kia ngoài sự sắc bén ra, thì linh khí trong đó đã tản hết, không thể phát huy được uy lực của tiên bảo, nếu không lúc đó Diệp Thành chưa chắc có thể chiến thắng một cách dễ dàng như vậy.
Còn lúc này, đây là bán tiên bảo hàng thật giá thật, linh khí bên trong cực kỳ