Mèo hoang nhỏ...Đi về phía đông...đến gặp ta..bản vương đợi ngươi ở tòa tháp..
- Không. Đừng đi. Ngươi là ai? Sao nhìn thấy ngươi,ta lại đau như vậy?
- Mèo hoang nhỏ,bản vương đợi ngươi.
Bóng dáng nữ nhân biến khỏi màn khói mỏng. Nữ nhân một thân kiều diễm thoắt ẩn thoắt hiện cùng mùi hương mê hồn làm thần trí của cô mê man. Lã Thụ quơ quơ tay trong không trung như muốn níu lại nhưng tất cả đã chẳng còn.
- Đau quá.
Lã Thụ than thở. Quả thật,từ khi sợi dây chuyền ấy bị đánh vỡ,cô chưa một lần nào chợp mắt ngon giấc. Nhưng hình ảnh mơ hồ,những kí ức mơ hồ cho đến những giọt nước mắt khó hiểu. Khi nào cô tỉnh dậy cũng trong trạng thái cơ thể đau đớn,tinh thần bất ổn. Tại sao lại vậy?
Bách Văn ngồi trên ghế,vẻ mặt thâm trầm,phóng tầm mắt ra ngoài cửa sổ. Lã Thụ tò mò trông theo. Đằng sau có một tòa tháp lớn nhưng không khí bao quanh nó dường như rất lạ. Vốn dĩ trời đang rất sáng. Tuy nhiên chẳng hiểu vì sao,chỉ riêng mảng trời phía trên tòa tháp là tối đen lại. Còn chưa hết,hình như chúng là những đám mây tích điện.
- Nha đầu,ngươi tỉnh rồi.
- Gia gia,là tòa tháp đó sao? - Lã Thụ khẽ cất tiếng hỏi
- Coi như ngươi thông minh. Ngươi rốt cuộc từ đâu tới?
- Gia gia,không phải chúng ta là người một nhà sao? - Cô cười ngốc.
- Ta không phải gia gia của ngươi. Ta là Bách Văn,trưởng môn của Thiên Tuệ. Gia gia của ngươi và ta,có lẽ chỉ là người giống người mà thôi - Bách Văn nghiêm giọng nói
- Không phải gia gia của con? Sao...sao có thể? - Lã Thụ thất thần - Gia gia,người giận con vì đã hỗn láo với người phải không? Gia gia đừng đuổi con đi mà?
- Nha đầu ,ngươi thật đáng thương. Được được,gia gia sai rồi.
Bách Văn thở dài ôm lấy Lã Thụ vỗ về. Vẻ mặt tuyệt vọng cô làm lão động lòng. Từ trong tâm can vang lên tiếng thở dài khe khẽ. Lão phải làm sao mới đúng đây?
Lã Thụ im lặng mím chặt môi. Nước mắt lặng lẽ rơi. Lòng cô lạnh buốt. Cô biết rồi. Người này không phải gia gia của cô.