Yêu...Vân...Phi?
Ba từ này thoát ra từ miệng của Yêu Thanh Sơn lập tức khiến Huy Dạ chững lại một nhịp.Lồng ngực y chợt thắt lại. Đã bao lâu rồi,y chưa được nghe đến ba từ " Yêu Vân Phi".Yêu Vân Phi,nữ tử mà y luôn khao khát,luôn ái mộ.
Đối với ma giới mà nói,Yêu Vân Phi là ba từ cấm ngôn. Kể nào nhắc tới,lập tức sẽ bị trục xuất.
- Phải,bản công chúa chính là đang nói đến muội muội đáng thương của ta.
- Người đã không còn,cố nhân không nên nhắc lại
Huy Dạ miễn cưỡng cười một tiếng,ái ngại nhìn Yêu Thanh Sơn.Trái ngược lại với người trước mặt,nàng có vẻ khá thoải mái thậm chí còn buông ra tiếng cười giễu cợt.
- Nữ nhân này,giao cho ngươi. Nếu chăm sóc không tốt thì ngươi đừng trách bồn công chúa không cân nhắc thân phận của ngươi.
- Yêu Thanh Sơn, ngươi nghĩ ngươi có thân phận gì,hỗn xược với chủ tử của ta? Nữ nhân người phàm ấy,chỉ với một cái bóp nhẹ của ta cũng khiến nàng ta tan nát. Ngươi còn dám ra lệnh cho chủ tử ta đích thân chăm sóc? Nực cười.
Hắc y nhân nhân đã truyền tin cho Huy Dạ thoắt ẩn thoắt hiện xung quanh nàng. Yêu Thanh Sơn cười khẩy một tiếng sau đó khẽ vung tay.Tiếng xương cốt vang lên răng rắc.
- Nhược Tịnh,ngươi nên giữ cẩn thận cái miệng. Ngươi có thể xúc phạm ta nhưng ngươi đã nghĩ đến hậu quả với ham muốn đoạt mạng Yêu Phi ? Đừng nói đến ta,ngươi cũng không yên với chủ tử của ngươi. Cút.
Yêu Thanh Sơn quay sang nhìn Huy Dạ. Đáy mắt nàng khẽ động vài tia ôn nhu hảo cảm:
- Huy Dạ,bản công chúa cho ngươi một cơ hội. Ngươi có biết nắm hay không,hoặc để Vân Thanh Nham đoạt lấy thì tùy ngươi quyết định. Bản công chúa còn có việc. Yêu Phi ,giao cho ngươi.
Nói xong,Yêu Thanh Sơn leo lên lưng Dực Lang biến mất sau cánh cổng tam giới. Còn một món đồ,Thanh Sơn còn thiếu. Nàng phải quay về tiên giới tìm Vân Thanh Nham để đòi