Thanh Sơn ngồi dưới gốc cây bên bờ sông. Dòng người tấp nập thả đèn,toàn là những cặp tình nhân. Chàng nói nàng cười.Cảnh trượng trông vô cùng hạnh phúc.
Thanh Sơn không quá ngưỡng mộ bọn họ. Thanh Sơn cũng chưa từng mơ ước bản thân sẽ được như họ. Đối với nàng mà nói,tình yêu là thứ không đáng có.
Cổ nhân có một câu nói rất hay :
Nhất sinh nhất đại nhất song nhân
Tương tư tương vọng bất tương thân
Có nghĩa là :
Một đời một kiếp một đôi
Cùng nhớ về nhau,cùng hướng về nhau nhưng lại không thể ở bên cạnh nhau.
Tình yêu là một thứ gì vô cùng khó hiểu với Yêu Thanh Sơn. Nói như chuyện của muội muội nàng ,Yêu Thanh Sơn cùng Vân Thanh Nham. Họ yêu nhau ,cuối cùng một trong hai bội ước. Một kẻ vui vẻ sống tốt,ngược lại người kia mất mạng.Nếu không nhờ có nàng và Huy Dạ,Vân Phi đâu còn đến ngày hôm nay?
Nhân sinh như mộng,chớp mắt hợp tan
Hồng trần như mây,vạn niên tương phùng.
Xét đến cùng,tình cảm chỉ khiến con người đau khổ mà thôi. Nhưng cớ sao,chẳng một ai có thể thoát khỏi nó? Nhiều khi Thanh Sơn lại muốn hỏi Vân Phi: Nếu biết trước y sẽ phản bội,muội còn muốn ở bên cạnh kẻ bạc tình ấy không?
Thanh Sơn chỉ mong kiếp này được sống yên bình bên cạnh của Vân Phi,chăm sóc muội muội thật tốt. Nếu cô một lần nữa mắc vào chuyện luyến ái tình trường,nàng sẽ không dễ dãi trao phó cô cho bất kì ai. Nam nhân không biết sống chết nào,chỉ cần khiến Vân Phi của nàng rơi lệ,nàng sẽ sai khiến cả thi quân đến đào mộ nhà hắn lên,ám hắn tới chết.
- Vị cô nương này,không biết đã có ai bên cạnh chưa?
- Chưa có cũng đến lượt của ngươi.
- Giả như,ta nhất định muốn bên cạnh tiểu cô nương?
- Ngươi thích chỗ này như vậy,ta nhường cho ngươi. Chỉ là ta không nghĩ,một thư sinh nho nhã như ngươi,lại vô liêm sỉ và mặt dày đến vậy? Thiết nghĩ,cũng không có nổi một bóng hồng bên cạnh là điều dễ hiểu.
- Ta....
Câu nói của Thanh Sơn khiến nam nhân cứng họng. Nàng cũng không mảy may để ý xem,nam nhân kia có thân hình thế nào,gương mặt ra sao,tiếp tục ngắm nhìn những chiếc đèn lồng đang được thả trôi.
Nam nhân cũng bớt lời,im lặng ngồi xuống,cách